hoán đổi oan gia: ông trùm và thằng nhóc

Chương 9: Bóng Đen Xuất Hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những ngày dài lộn xộn, cả Minh và Lão Hổ bắt đầu tạm quen với cuộc sống mới. Nhưng số phận đâu dễ để họ yên ổn. Một cơn bão ngầm đang dần nổi lên…

1. “Anh hùng học đường” bất đắc dĩ

Sáng thứ Hai, sân trường chật ních học sinh trong lễ chào cờ. Gió sớm thổi bay những lá cờ nhỏ trên tay đội nghi thức. Lão Hổ – trong thân xác Minh – đứng nghiêm, hai tay bỏ túi quần, mắt lơ đãng.

Thầy hiệu trưởng bước lên bục:

– Tuần vừa rồi, nhà trường ghi nhận một trường hợp học sinh dũng cảm, kiên quyết chống lại bạo lực học đường, dám lên tiếng bảo vệ công lý. Xin mời em Nguyễn Hoàng Minh – lớp 12A lên nhận giấy khen!

Sân trường xôn xao. Tất cả ánh mắt đổ dồn vào hắn. Hương đứng hàng kế bên, mỉm cười đầy tự hào.

– Minh, lên đi! – mấy đứa bạn reo.

Lão Hổ há hốc. “Giấy khen á? Tao?!” – hắn chửi thề thầm trong bụng. Nhưng rồi trước ánh mắt của hàng trăm học sinh, hắn đành bước lên.

Khi nhận tờ giấy đỏ chói từ tay thầy hiệu trưởng, hắn thoáng rùng mình. Hắn – kẻ từng bị truy nã vì bao phi vụ – nay lại đứng công khai trước cờ, được khen ngợi như một tấm gương sáng.

Tiếng vỗ tay vang rào rào. Một khoảnh khắc kỳ lạ len vào tim hắn: ấm áp, một thứ mà cả đời giang hồ hắn chưa từng có.

Sau buổi lễ, tin đồn lan khắp trường:

– Minh thành “soái ca chính nghĩa” rồi!

– Nghe nói hôm qua có lớp 10 gửi quà cảm ơn.

– Quang chắc tức nổ mắt!

Quả nhiên, ở góc sân, Quang nghiến răng, mắt tóe lửa. Tên đầu gấu bị mất mặt, bị kỷ luật, giờ lại thấy “con mồi” xưa thành anh hùng. Hắn thì thầm với đồng bọn:

– Tao sẽ lấy lại danh dự. Để xem nó còn ngẩng đầu được bao lâu.

2. Trận thách đấu trong bóng tối

Trong khi đó, ở thế giới giang hồ, Minh – trong thân xác Lão Hổ – lại đang bị đẩy vào một bài toán khác.

Tối hôm đó, Thắng râu báo tin:

– Đại ca, Hắc Báo vẫn chưa chịu thua. Nó nhắn tối mai “đấu tay đôi”, không mang đàn em, ở bãi xe bỏ hoang.

Minh tái mét:

– Đấu… tay đôi? Ý là đánh nhau à?

– Ừ. – Thắng râu gật. – Nó muốn chứng minh mày vẫn còn bản lĩnh.

Tim Minh đập thình thịch. “Tay đôi với con quái vật đó? Thôi xong rồi!”

Nhưng Thắng râu nhìn cậu, giọng nghiêm nghị:

– Nếu đại ca không đi, anh em sẽ mất niềm tin. Chúng nó sẽ tan.

Minh cắn môi. Trong đầu vang lại lời Lão Hổ từng nói: “Đại ca không được run trước mặt đàn em. Run là chết.”

Cậu gật đầu, nhưng trong bụng rối bời. Suốt đêm đó, Minh trằn trọc, nghĩ cách thoát thân. Cậu yếu đuối, đâu có cửa thắng một gã cao to như Hắc Báo?

3. Cuộc gặp kỳ lạ ở thư viện

Ngày hôm sau, sau tiết văn, Hương kéo Lão Hổ đến thư viện.

– Minh, cậu nên đọc sách nhiều hơn, đừng chỉ dựa vào khí thế. Tớ lo cậu gặp rắc rối đấy.

Hắn hừ mũi:

– Sách vở thì bảo vệ được ai?

– Không bảo vệ được, nhưng có thể cho cậu cách nghĩ. – Hương nhẹ nhàng.

Họ bước vào thư viện, nơi yên tĩnh với mùi giấy cũ. Khi Hương đi lấy sách, một ông lão thủ thư dáng gầy, râu bạc, bất ngờ tiến lại gần Lão Hổ.

– Cậu bé… – ông ta cất giọng khàn, ánh mắt sâu thẳm. – Cậu… không phải là Minh, đúng chứ?

Lão Hổ giật mình.

– Ông nói cái gì?

Ông lão mỉm cười bí hiểm:

– Ta nhìn thấy… linh hồn lạc chỗ. Đôi mắt của cậu, không phải mắt học trò. Nó đã thấy máu, thấy bóng tối.

Lão Hổ toát mồ hôi. Ông ta ghé sát:

– Đừng cố giấu. Nếu muốn trở về, hãy tìm “người gõ chuông nửa đêm” ở ngôi chùa ven sông. Người đó biết lý do các cậu bị hoán đổi.

– Ông là ai? – Lão Hổ gằn giọng.

– Chỉ là kẻ từng… trải qua như cậu. – Ông lão thủ thư nói rồi quay đi, biến mất giữa kệ sách, nhanh đến mức như chưa từng tồn tại.

Hương quay lại, không thấy gì khác thường.

– Cậu sao thế, mặt tái lắm.

– À… không. – Hắn giấu vội, nhưng trong lòng dậy sóng. “Người gõ chuông nửa đêm? Vậy chuyện này không phải ngẫu nhiên sao?”

4. Đêm tay đôi định mệnh

Đêm hôm đó, Minh – trong thân xác Lão Hổ – run rẩy đến bãi xe bỏ hoang. Hắc Báo đã đứng chờ, ánh đèn mờ hắt bóng hắn dài như quỷ dữ.

– Mày đến rồi. – Hắc Báo nhếch mép. – Chỉ hai chúng ta. Không đàn em.

Minh nuốt nước bọt. Bên ngoài, Thắng râu cùng vài người đứng xa quan sát, sẵn sàng nếu có biến. Nhưng trận này, Minh phải tự đối mặt.

Hắc Báo xông tới, tung cú đấm như búa tạ. Minh hoảng loạn né, suýt ngã. Cú đấm tiếp theo suýt trúng má, làm tai ù đi.

“Mình chết mất!” – Minh tuyệt vọng. Nhưng bất giác, cậu nhớ lại những buổi “tập luyện” kỳ quặc với Lão Hổ: cách xoay hông né đòn, cách nhìn thẳng vào mắt để làm đối thủ mất tập trung.

Hắc Báo tiếp tục tấn công. Minh chật vật né, rồi bất ngờ lùi lại, hét:

– Mày biết tại sao dân ghét mày không? Vì mày chỉ biết đấm. Mày không biết đứng đầu nghĩa là gì!

Tiếng hét vang vọng khiến Hắc Báo thoáng khựng. Minh lao tới, thay vì đấm, cậu giẫm mạnh lên chân hắn rồi… cắn một phát vào vai.

– ÁÁÁ! – Hắc Báo gào, buông tay.

Cả bãi xe choáng váng. Thắng râu trố mắt, rồi bụm miệng cười:

– Đại ca… chơi độc thiệt!

Minh lùi lại, thở hồng hộc, máu mặn trên môi. Nhưng cậu gào to:

– Đại ca không phải kẻ mạnh nhất. Đại ca là kẻ khiến kẻ khác phải nể!

Hắc Báo sững sờ. Đám đàn em từ xa ồ lên. Dân quanh bãi xe cũng bắt đầu tụ tập. Trong một thoáng, Minh cảm nhận được: mình không cần thắng bằng cơ bắp, chỉ cần thắng bằng khí thế và trí.

Hắc Báo lau máu, gườm gườm:

– Mày… đúng là khác xưa. Nhưng nhớ lấy… trận này chưa phải cuối.

Hắn bỏ đi, để lại Minh ngồi thụp xuống, run lẩy bẩy.

5. Bí mật trong đêm

Cùng lúc đó, ở trường, Lão Hổ thao thức. Lời ông thủ thư ám ảnh hắn: “Người gõ chuông nửa đêm ở chùa ven sông.”

Hắn quyết định đi. Đêm tối, trăng mờ, con đường ven sông lặng lẽ. Tiếng chuông chùa bất ngờ ngân vang giữa nửa đêm, trầm đục và dài.

Trong sân chùa, một bóng người áo nâu già nua đang gõ chuông. Hắn ngẩng lên, đôi mắt sáng như lửa.

– Ta biết các ngươi. – Ông khẽ nói. – Linh hồn các ngươi đã va vào nhau bởi nghiệp chướng. Một kẻ cả đời gieo sợ hãi, một kẻ cả đời chìm trong sợ hãi. Trời buộc hai ngươi đổi vai, để học lấy điều mình thiếu.

Lão Hổ chấn động:

– Vậy… chúng tôi có thể trở về không?

– Có. – Người áo nâu gật. – Nhưng chỉ khi cả hai thay đổi thật sự. Nếu không, hoán đổi sẽ vĩnh viễn.

Lão Hổ siết chặt nắm tay. Trong lòng hắn lần đầu dấy lên một nỗi sợ khác – sợ mãi mãi không thể trở lại.

6. Giao điểm

Đêm ấy, sau khi thoát khỏi Hắc Báo, Minh lảo đảo về con hẻm quen thuộc. Ở đó, Lão Hổ đã đứng chờ, gương mặt trầm ngâm.

– Tao gặp một người. – Lão Hổ nói – Hắn bảo… đây là nghiệp. Muốn trở về, cả hai phải thay đổi.

– Thay đổi? – Minh thở dốc. – Hôm nay tôi suýt chết. Nhưng… tôi nhận ra, đôi khi không cần mạnh, chỉ cần liều cũng làm đối thủ sợ. Có lẽ… tôi bắt đầu học được một chút.

Lão Hổ nhìn cậu, khóe môi nhếch nhẹ:

– Còn tao, ở trường, tao thấy… đứng giữa ánh sáng cũng có cái hay. Có thể uy không chỉ nằm ở dao, mà còn ở sự tin tưởng của người khác.

Hai người im lặng, nghe tiếng chuông chùa xa xa vọng lại, ngân dài như nhắc nhở.

Họ biết: con đường phía trước không chỉ là trò đùa định mệnh. Đó là một bài học sống còn. Và nếu không vượt qua, linh hồn họ có thể bị kẹt lại… mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×