Trời đổ mưa dày đặc từ chiều đến tối, từng giọt nặng hạt rơi xuống, gõ lên mái lều và đất đá xung quanh, tạo thành một bản nhạc réo rắt, vừa êm dịu vừa lạnh lẽo. Doanh trại Đại Tề trở nên lặng lẽ hơn hẳn, tiếng mưa át đi mọi âm thanh khác.
A Sở ngồi bên cửa sổ lều, nhìn từng giọt mưa tuôn rơi. Nàng ôm trâm bạc trong tay, lòng dấy lên nỗi bâng khuâng khó tả. Hình ảnh những ngày đầu tiên đến Đại Tề, lúc còn là cung nữ, lúc phải giả công chúa, tất cả hiện về như một cuốn phim quay chậm.
Bỗng, tiếng bước chân vang lên, nhẹ nhưng chắc chắn. A Sở quay lại, thấy Lục Tranh đứng ngoài cửa lều, áo giáp ướt đẫm mưa, ánh mắt vẫn dõi theo nàng.
“Ta biết, mưa lạnh sẽ làm nàng khó chịu.” – giọng hắn trầm, vừa nghiêm nghị vừa ấm áp. – “Vào đây đi.”
A Sở khẽ gật, bước vào. Mùi áo giáp ướt và mùi da thịt ấm áp khiến tim nàng đập nhanh. Nàng đặt tay lên vạt áo hắn, vô thức cảm nhận nhịp tim đều đặn.
Mưa ngoài trời ào ào, nhưng trong lều, không gian trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Lục Tranh kéo ghế, ngồi đối diện, mắt vẫn không rời nàng.
“Ngươi… có sợ mưa không?” – hắn hỏi, giọng khàn đặc nhưng nhẹ nhàng.
A Sở khẽ cười, mắt lim dim:
“Sợ… nhưng không bằng sợ phải đối diện với ánh mắt nghi ngờ của binh sĩ.”
Hắn lặng im, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. Hắn hiểu, nỗi sợ ấy không chỉ là cho bản thân nàng mà còn vì tin đồn, vì mạng sống, và cả vì những âm mưu đang rình rập ngoài kia.
“Nhớ những ngày đầu đến Đại Tề không?” – A Sở bỗng thì thầm, giọng ngập ngừng. – “Lúc ấy ta chỉ là một cung nữ yếu đuối, chẳng có gì để tự hào…”
Lục Tranh nhìn nàng, trầm tư. Hắn biết, nàng đang giãi bày một phần ký ức, một phần sự thật mà chưa ai biết.
“Nhưng…” – nàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh dưới ánh nến. – “…ta đã may mắn vì gặp người.”
Hắn hơi nhíu mày, cảm giác khó tả len lỏi trong lòng: vừa tự hào, vừa day dứt. “May mắn” – lời đó, ngụ ý nàng dựa vào hắn, và cũng là lời nhắc nhở hắn về trách nhiệm không thể bỏ qua.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng rơi lên lều vang lên như nhịp trống thấm sâu vào tâm can. A Sở tiếp tục kể về những ngày đầu tiên, những khó khăn, những nỗi cô đơn khi phải giấu đi thân phận thật.
Lục Tranh lắng nghe, tay thỉnh thoảng siết chặt cán thương. Trong lòng hắn, vừa là lo lắng, vừa là xót xa: người con gái trước mắt, dù yếu đuối, nhưng đã phải gồng mình chịu đựng nhiều hơn hắn tưởng.
“Ngươi… đáng lẽ không phải chịu đựng tất cả một mình.” – giọng hắn khàn đặc. – “Nếu biết trước, ta đã đến bên từ lâu.”
A Sở cúi đầu, tim như nhói lên: nàng hiểu lời nói đó không chỉ là bảo vệ, mà còn chứa tình cảm sâu sắc chưa từng thốt ra. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ướt:
“Nhưng… tướng quân đã ở đây bây giờ. Ta cũng đã có chỗ dựa.”
Khoảnh khắc ấy, tiếng mưa như dịu lại. Không gian chỉ còn lại hai con người, chia sẻ nỗi cô đơn và ký ức, khoảng cách giữa họ bỗng chốc rút ngắn.
Nhưng bóng đêm vẫn chưa buông tha. Qua lớp lều mỏng, Lục Tranh vẫn cảm nhận được những chuyển động lạ ngoài doanh trại. Một cặp mắt ẩn nấp, chờ đợi cơ hội.
Hắn đứng dậy, đặt tay lên vai A Sở, giọng trầm:
“Ta phải ra ngoài một lát. Ngươi ở lại đây, tuyệt đối không được ra ngoài.”
A Sở gật, đôi mắt dán chặt theo bóng lưng hắn. Dù biết nguy hiểm chưa qua, nàng vẫn cảm thấy an tâm khi hắn ở gần, nhưng một phần trong tim vẫn lo lắng.
Ngoài trời mưa xối xả, Lục Tranh tuần tra khắp doanh trại. Anh nhạy cảm nhận ra những dấu chân lạ, những chuyển động bất thường giữa các lều. Kẻ địch chưa rút lui, và rõ ràng chúng đang cố tạo ra bẫy mới.
Hắn nhíu mày, bước đi như bóng ma giữa mưa, ánh mắt sắc bén, mỗi bước chân đều như lời cảnh cáo với kẻ nào dám hại nàng. Mỗi nhát thương vung ra đều chính xác và lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn chất chứa mâu thuẫn: giữa nghĩa vụ tướng quân và tình cảm dành cho A Sở.
Trở lại lều, A Sở ngồi nhìn mưa, tay vẫn siết trâm bạc. Cô biết, dù có an toàn trong vòng tay hắn, nguy hiểm vẫn luôn rình rập. Nỗi sợ hãi, tình cảm, và bí mật thân phận – tất cả hòa lẫn, khiến trái tim nàng vừa run rẩy vừa dâng trào cảm xúc khó tả.
Mưa đêm này, không chỉ rửa trôi bụi đất mà còn rửa trôi lớp ngăn cách giữa hai tâm hồn. A Sở và Lục Tranh, hai con người bị ràng buộc bởi bí mật và số phận, đứng trước ranh giới mong manh: giữa an nguy, tình cảm và sự thật chưa hé lộ.