hoán đổi thân phận

Chương 14: Bẫy trong bóng đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm nay, trăng tròn nhưng ánh sáng mờ nhạt, chiếu những vệt bạc xuống doanh trại đang yên tĩnh. Gió thổi qua khe lều, kéo theo mùi sương lạnh và hương khói từ lửa trại còn lại sau trận tập kích. Không gian tưởng như bình yên, nhưng với A Sở, từng giây phút đều là nỗi lo sợ.

Cô ngồi trong lều, tay siết chặt trâm bạc. Sự kiện đêm qua vẫn ám ảnh, bóng kẻ lạ vẫn in rõ trong mắt, khiến tim nàng đập thình thịch. Nỗi sợ bị nghi ngờ, nỗi sợ kẻ thù trà trộn vào doanh trại, tất cả hòa lẫn, dồn ép nàng đến mức muốn khóc.

Bên ngoài, Lục Tranh đứng giữa trại, mắt quét khắp bốn phía. Trực giác chiến trường nhắc nhở, bóng tối này không hề đơn giản. Những dấu chân lạ, những tiếng động nhỏ bất thường… tất cả báo hiệu kẻ thù vẫn còn ẩn nấp, chực chờ cơ hội.

Một cận vệ bước tới, khẽ nói:

“Đại tướng quân, có tiếng bước chân lạ gần lều công chúa.”

Hắn không cần nói thêm, Lục Tranh đã lập tức cầm thương tiến lại. Dáng người to lớn của hắn như tường thành, ánh mắt sắc bén soi vào bóng tối, từng bước di chuyển chậm nhưng uy nghiêm, chuẩn bị cho mọi tình huống.

A Sở không hay biết, bóng đêm dần áp sát lều. Một vật lạ, được ngụy trang tinh vi, lặng lẽ đặt trước cửa. Khi nàng bước ra lấy nước, bẫy liền sập xuống. Dây thừng quấn quanh chân, kéo mạnh khiến nàng suýt ngã.

“Á…!” – tiếng kêu khẽ vang lên trong đêm.

Ngay khoảnh khắc ấy, bàn tay rắn chắc của Lục Tranh đã nắm lấy nàng, kéo nàng vào sau lưng hắn. Một nhát thương chớp nhoáng được phóng ra, trúng vào kẻ bẫy. Tên kẻ địch rít lên, bỏ chạy vào bóng tối.

A Sở run rẩy dựa vào ngực hắn, tim đập dồn dập. Cảnh tượng vừa xảy ra khiến nàng vừa sợ vừa cảm thấy an toàn lạ kỳ.

“Ta bảo ngươi đừng đi một mình.” – Lục Tranh nói, giọng lạnh nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.

A Sở ngẩng đầu, đôi mắt long lanh:

“Tướng quân… tại sao luôn bảo vệ ta đến vậy?”

Hắn khẽ thở, giọng trầm trầm:

“Bởi vì… bất cứ ai động đến nàng, ta sẽ không tha.”

Khoảnh khắc ấy, giữa tiếng gió rít và bóng tối bao quanh, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rút ngắn. A Sở cảm nhận rõ nhịp tim hắn, mạnh mẽ và đều đặn, khiến nàng vừa sợ vừa tin tưởng.

Sau sự kiện bẫy, Lục Tranh quyết định tăng cường an ninh quanh lều. Hắn chỉ thị binh sĩ lập các chốt gác, tuần tra liên tục, đồng thời giao cho Trương Hạo theo dõi mọi dấu vết lạ.

Trong lúc A Sở nghỉ ngơi, nàng không thể giấu nổi lo lắng: bóng tối và tin đồn vẫn đè nặng lên nàng. Nỗi sợ bị lộ thân phận dồn dập, nhưng đồng thời, cảm giác được bảo vệ khiến nàng ấm lòng.

A Sở tự nhủ: Nếu một ngày Lục Tranh biết sự thật, liệu hắn còn đứng về phía ta không?

Lục Tranh ngồi ngoài cửa lều, ánh mắt không rời bóng dáng nàng. Hắn biết, tin đồn và những âm mưu trà trộn không chỉ nguy hiểm cho nàng mà còn thử thách chính hắn. Trái tim hắn dấy lên mâu thuẫn: lý trí bảo vệ đất nước, còn tình cảm bảo vệ nàng, dường như sẵn sàng thách thức mọi nguy hiểm.

Đêm sâu, bóng tối dày đặc, nhưng trong vòng tay hắn, A Sở cảm thấy một chút bình yên. Khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra tình cảm của mình đã vượt quá sự biết ơn đơn thuần. Và Lục Tranh… cũng chẳng còn giữ được khoảng cách tuyệt đối như trước.

Ngoài doanh trại, những đôi mắt giấu mặt vẫn dõi theo. Kẻ thù chưa chịu rút lui. Chúng hiểu rằng, nghi ngờ từ bên trong kết hợp với âm mưu bên ngoài sẽ là mối đe dọa lớn nhất.

Và trong đêm đen, A Sở và Lục Tranh, hai con người bị trói buộc bởi bí mật và tình cảm, đang đứng trước ranh giới mong manh: giữa sự an toàn, lòng tin và cảm xúc chưa được nói ra. Một bước sai lầm, cả hai có thể rơi vào cạm bẫy chết người…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×