Lần đầu tiên bước chân vào biệt thự tráng lệ của gia đình bạn thân, Trần Diễm Khê đã cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh. Căn biệt thự rộng lớn với cánh cửa gỗ nặng nề, ánh đèn vàng ấm áp, mọi thứ đều toát lên sự giàu sang mà cô chưa từng chạm tới. Với danh nghĩa là bạn thân của Tiểu Thanh – nữ chính sắp kết hôn, Diễm Khê phải tham dự buổi tiệc tối hôm nay, nhưng trong lòng lại bối rối đến lạ thường.
“Diễm Khê, cậu đến rồi à!” Tiểu Thanh vồn vã chạy ra đón, nụ cười tươi như hoa. Nhưng đôi mắt cô ấy lóe lên chút gì đó – một thứ cảnh giác mà Diễm Khê kịp nhận ra.
“Ừ, tớ đến rồi. Buổi tối này thật hoành tráng nhỉ.” Diễm Khê nở một nụ cười tinh tế, vừa đủ để thân thiện, vừa đủ để che đi tâm tư riêng.
Nhưng Diễm Khê biết, lý do thật sự khiến cô có mặt ở đây không chỉ là tình bạn. Cô không phải một cô gái bình thường, cũng không hoàn toàn vô tư. Thân phận thật của cô – con gái của một ông trùm kinh doanh quyền lực – vẫn được giấu kín, và những bước chân này là phần đầu của một kế hoạch dài hơi.
Chưa kịp ổn định tư thế, Diễm Khê đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm nhưng có sức hút lạ kỳ:
“Chào buổi tối, tôi chưa gặp cô bao giờ, phải không?”
Cô quay lại, ánh mắt chạm vào người đàn ông đứng cạnh cột đèn – cao ráo, mái tóc nâu rối nhẹ, gương mặt điển trai với đường nét nam tính nhưng lại ẩn chứa nét dịu dàng. Anh ấy chính là Tưởng Dương, bạn trai của Tiểu Thanh.
“Ừ, tôi là… Diễm Khê. Bạn của Tiểu Thanh.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng không giấu nổi một chút hồi hộp.
Tưởng Dương nhếch môi cười, ánh mắt như dò xét, nhưng trong đó có gì đó khiến trái tim cô thoáng rung lên. Một cảm giác vừa lạ vừa quen, khó tả, như thể anh ấy có thể nhìn thấu những lớp vỏ mà cô đã dựng lên.
Suốt buổi tiệc, Diễm Khê nỗ lực trò chuyện với những vị khách, nhưng ánh mắt cô không thể rời Tưởng Dương. Anh ấy không tỏ ra đặc biệt quan tâm đến cô, nhưng mỗi lần họ chạm mắt nhau, một luồng điện nhẹ nhàng chạy dọc sống lưng cô.
Tiểu Thanh dường như nhận ra điều gì đó. Cô ấy liếc Diễm Khê, rồi nhanh chóng quay đi cười với Tưởng Dương, nhưng trong mắt lại lấp lánh nghi ngờ. Diễm Khê hít một hơi, tự nhủ: “Không sao cả, chỉ là lần gặp đầu, không để lộ thân phận, không làm xáo trộn bất cứ điều gì.”
Nhưng định mệnh dường như không cho cô cơ hội giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Khi Diễm Khê đang rót nước cho một vị khách, Tưởng Dương bất ngờ tiến đến:
“Cô rót nước rất cẩn thận, nhưng có vẻ hơi thừa một chút. Tôi có thể giúp không?”
Giọng anh ấy nhẹ nhàng, nhưng cách nhìn lại khiến tim cô đập nhanh. “Ồ, không, tôi… tôi tự làm được mà.” Cô nhoẻn miệng cười, cố gắng giữ vẻ tự tin.
Nhưng rồi, anh ấy cười một cách tinh nghịch, như thể hiểu ra điều gì: “Cô không giống như những cô gái khác. Tôi có cảm giác điều đó ngay từ lần đầu gặp.”
Diễm Khê hơi giật mình, nhưng ngay lập tức kiềm chế cảm xúc. “Cảm ơn… tôi nghĩ vậy cũng tốt, phải không?” Câu trả lời vừa đủ nhẹ nhàng, vừa đủ che giấu sự bất ngờ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra một sự thật: Tưởng Dương không phải dễ dãi. Anh ấy thông minh, tinh tế, và sẽ không dễ dàng để cô giấu diếm thân phận thật. Nhưng trái tim cô, bất chấp mọi lý trí, lại bắt đầu hướng về anh.
Tiệc tàn dần, mọi người bắt đầu ra về. Diễm Khê đứng ở cửa, nhìn theo Tiểu Thanh và Tưởng Dương bước đi, ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt kính, như soi thấu tâm trạng rối bời trong lòng cô.
Đêm hôm đó, khi trở về căn hộ nhỏ bé của mình, Diễm Khê ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng. Cô biết, lần gặp này chỉ là khởi đầu – khởi đầu cho một chuỗi những tình huống sẽ khiến cô phải đối mặt với cảm xúc thật, sự lựa chọn khó khăn và, có thể, chính bản thân sẽ thay đổi.
“Phải… tôi không thể để mình lạc lối. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận cảm xúc này.” Cô thở dài, mắt ánh lên quyết tâm.
Bên ngoài, thành phố vẫn rực sáng, nhưng trong lòng Diễm Khê, một cơn bão âm ỉ đã bắt đầu hình thành – cơn bão mà chỉ thời gian mới có thể tiết lộ kết quả.