hoán vận tình yêu

Chương 2: Bí mật trong ánh mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Diễm Khê bước vào văn phòng làm việc của mình với tâm trạng rối bời nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh đặc trưng. Căn phòng nhỏ gọn gàng, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu vào, nhưng trái tim cô lại nóng lên vì những ký ức từ buổi tối hôm qua. Ánh mắt trầm ấm của Tưởng Dương, nụ cười tinh nghịch nhưng sâu sắc, vẫn còn in rõ trong đầu.

Cô tự nhủ: “Không thể để bản thân mất kiểm soát. Chỉ là lần gặp đầu tiên thôi.” Nhưng dường như lý trí không thắng nổi cảm xúc, và cô biết rằng những chuyện sắp tới sẽ không hề đơn giản.

Trở lại với danh nghĩa bạn thân của Tiểu Thanh, Diễm Khê phải tiếp tục duy trì hình ảnh thân thiện, hòa đồng, trong khi âm thầm quan sát và học cách hiểu Tưởng Dương. Cô nhận ra rằng chỉ riêng việc anh cười hay nhíu mày cũng đủ làm trái tim cô nhảy loạn.

Sáng nay, khi Diễm Khê bước vào phòng làm việc của Tưởng Dương để bàn về một dự án hợp tác từ phía gia đình mình, anh ấy đang cúi đầu xem tài liệu. Khi cô tiến lại gần, ánh mắt Tưởng Dương liếc lên, nhìn cô một cách bất ngờ nhưng nhanh chóng trở nên bình thản.

“Chào buổi sáng, Diễm Khê.” Giọng anh ấm áp nhưng không quá thân mật.

“Chào anh.” Cô mỉm cười, cố gắng giữ vẻ tự nhiên. Nhưng trong lòng, cô cảm thấy có gì đó khác thường – ánh mắt anh ấy như đang dò xét, nhưng không hề khó chịu, mà thậm chí còn tò mò.

“Dường như cô biết khá nhiều về dự án này,” Tưởng Dương nói, giọng trầm và chậm rãi, “nhưng tôi có cảm giác, cô không chỉ quan tâm đến công việc.”

Diễm Khê hơi ngẩn người, không biết nên trả lời ra sao. Cô chỉ nở nụ cười mỉa mai nhẹ: “Anh quá tinh ý rồi. Tôi chỉ muốn hiểu mọi thứ thật kỹ, để tránh sai sót.” Nhưng cô biết, anh ấy không bị thuyết phục hoàn toàn.

Suốt buổi sáng, họ trao đổi công việc, nhưng mỗi câu nói, mỗi ánh mắt đều ẩn chứa một lớp ý nghĩa khác. Diễm Khê nhận ra, Tưởng Dương không hề là người chỉ nhìn bề ngoài, mà anh ấy quan sát tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Mọi hành động, cử chỉ của cô dường như đều được anh ấy ghi nhận – điều này khiến cô vừa lo lắng vừa hứng thú.

Chiều hôm đó, khi cô trở về, Tiểu Thanh gọi điện:

“Cậu có rảnh không? Hôm nay đi cà phê với tớ một chút đi, tớ có chuyện muốn nói.”

Diễm Khê mỉm cười, gật đầu: “Được, tớ sẽ đến ngay.”

Họ ngồi trong một quán cà phê nhỏ, ánh nắng chiếu qua cửa kính, tạo nên không gian yên tĩnh nhưng căng thẳng. Tiểu Thanh bắt đầu nói:

“Cậu… tối hôm qua, cậu có vẻ khá gần gũi với Dương. Cậu có cảm thấy điều gì không đúng sao?”

Diễm Khê khẽ giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh: “Tớ chỉ là làm quen thôi mà. Có lẽ cậu nghĩ quá nhiều rồi.”

Nhưng trong lòng, cô biết mình đã cảm thấy điều gì đó – một cảm giác vừa hứng khởi, vừa nguy hiểm. Tiểu Thanh nhìn cô, ánh mắt thoáng nghi ngờ, nhưng không nói gì thêm.

Trở về căn hộ, Diễm Khê ngồi bên bàn làm việc, mở sổ tay ra. Trong đó, cô ghi chép mọi hành động, lời nói, và cả ánh mắt của Tưởng Dương. Cô muốn hiểu rõ hơn về con người này, về cảm xúc phức tạp mà anh gây ra.

Một tin nhắn bất ngờ từ Tưởng Dương hiện lên trên điện thoại:

“Hôm nay cô rất… khác thường. Chúng ta sẽ còn nhiều chuyện để nói.”

Trần Diễm Khê nhìn dòng tin nhắn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười bí ẩn. Cô biết, cuộc chơi vừa mới bắt đầu. Và trong ánh mắt của Tưởng Dương, có điều gì đó đang dần hé lộ – một bí mật, một cảm xúc, hoặc một thử thách mà cô sẽ phải đối mặt.

Đêm đến, cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố lung linh ánh đèn. Trái tim cô vẫn rộn ràng, nhưng lần này, nó kèm theo một nỗi lo lắng tinh tế: làm sao để giữ được thân phận, không làm tổn thương ai, và… giữ được trái tim mình?

Bên ngoài, thành phố vẫn tĩnh lặng. Nhưng trong lòng Diễm Khê, một cơn sóng ngầm đang dâng lên, hứa hẹn những ngày tháng sắp tới sẽ không hề bình yên. Và lần này, ánh mắt của Tưởng Dương – bí ẩn, sâu thẳm – sẽ là chất xúc tác cho mọi chuyện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×