“Con cần phải ngồi yên, THEODORA yêu quý, nếu con muốn cô Lucy vẽ chân dung cho con,” Rosalind cất tiếng quở trách chiều hôm đó.
Pocket, trong lúc vẫn ngọ nguậy đong đưa chân, cứng người lại và phóng ánh nhìn lo lắng khẩn cầu về phía Lucy.
Lucy mỉm cười. “Gần xong rồi.”
Ba người bọn họ ngồi trong phòng vẽ rộng rãi ở trước căn nhà của Simon−cũng là căn nhà của nàng bây giờ, sau khi họ đã cưới nhau. Nàng phải bắt đầu suy nghĩ về nó theo cách đó. Tuy nhiêng, sự thực mà nói, Lucy vẫn nghĩ căn nhà và người hầu là của Simon. Có lẽ nếu nàng ở lại—
Nàng thở dài. Thật vớ vẩn. Tất nhiên là nàng sẽ ở lại. Nàng đã kết hôn với Simon; thời gian cho những nghi ngờ và cả việc suy nghĩ lại đã qua từ rất lâu rồi. Bất chấp chàng làm điều gì, nàng vẫn là vợ của chàng. Và nếu chàng không đấu tay đôi nữa, sẽ không có lý do gì khiến họ không thể gần gũi nhau hơn. Chỉ cần ngay như sáng nay, Simon đã vội vã làm tình với nàng, thậm chí đã nói là chàng yêu nàng. Một người phụ nữ còn có thể đòi hỏi điều gì nhiều hơn nữa từ người chồng của mình? Nàng đáng lẽ ra phải có cảm giác an tâm và ấm áp. Vậy tại sao nàng vẫn có cái cảm giác này, cảm giác mất mát đang lơ lửng như sắp có điều gì đó xảy ra? Tại sao nàng vẫn chưa nói nàng cũng yêu chàng? Ba từ đơn giản mà chàng chắc hẳn cũng đang mong đợi được nghe, nhưng nàng vẫn không có khả năng thốt nên lời.
Lucy lúc lắc cái đầu và tập trung vào bức ký họa. Simon đã khăng khăng sửa lại căn phòng này cho nàng bất chấp sự phản đối của nàng. Mặc dù vậy, bây giờ nàng phải thừa nhận là trông nó thực sự đáng yêu. Với sự giúp đỡ của Rosalind, nàng đã chọn màu sắc của những quả đào chín vàng tinh tế, màu ửng hồng của nắng và màu đỏ của sự giàu có. Kết quả là sự sinh động và nhẹ nhàng được kết hợp cùng một không gian. Và bên cạnh đó, căn phòng nằm ở vị trí tràn ngập ánh sáng, vị trí tốt nhất trong căn nhà. Chỉ điều đó thôi khiến nó trở thành căn phòng yêu thích của Lucy. Nàng quay trở lại với chủ đề chính của mình lúc này. Pocket trong cái váy bằng lụa màu ngọc lam đã tạo ra một vẻ đẹp tương phản với nhựng lọn tóc nâu vàng nhạt của cô bé, nhưng bé lại cương quyết ngồi gập người lại như thể nếu không như thế thì bé sẽ bị đông cứng các nhịp điệu lắc lư của mình.
Lucy vội vàng thực hiện nốt những nét phác thảo với cây bút chì của mình. “Xong rồi.”
“Hu ra!” Pocket nhảy bật ra khỏi cái ghế mà cô bé đang ngồi. “Cho cháu xem nào.”
Lucy đưa quyển phác thảo.
Cô bé nghiêng nghiêng lắc lắc cái đầu của mình trước tiên như thể đó là một vật nào khác và sau đó một, sau đó chun chun cái mũi. “Cằm của cháu trông như thế này ư?”
Lucy kiểm tra lại bức phát họa của nàng. “Đúng thế.”
“Theodora.”
Tiếng gọi cảnh cáo của mẹ vang lên, Pocket khẽ nhún gối, cúi đầu, lúc lắc mái tóc. “Cảm ơn cô, cô Lucy.”
“Không có gì, cháu luôn được chào đón ở đây,” Lucy trả lời. “ Cháu có muốn nhìn xem Cook đã là xong món bánh nhân thịt không? Chúng là để dành cho bữa tối đêm Giáng Sinh nhưng cô có thể cho cháu một cái để thử.”
“Có ạ.” Pocket dừng đủ lâu chỉ để tìm kiếm cái gật đầu đồng ý của mẹ bé trước khi phóng như tên bắn ra khỏi phòng. Lucy bắt đầu để bút chì ra chỗ khác.
“Em thật là tử tế khi đã chiều con bé như vậy,” Rosalind nói.
“Không có gì. Em rất thích cô bé.” Lucy ngước lên. “Chị và Pocket sẽ cùng đến dùng bữa tối với chúng em vào tối Giáng Sinh, được chứ? Em xin lỗi vì đã mời quá muộn. Em đã quên mất Giáng Sinh chỉ còn vài ngày nữa là đến cho đến khi Cook bắt đầu nướng bánh.”
Rosalind mỉm cười. “Điều đấy cũng là bình thường thôi. Dù sao thì em cũng vừa cưới. Bọn chị sẽ rất vui mừng khi được cùng tham gia.”
“Tốt rồi.” Lucy nhìn tay nàng đang đặt bút chì vào trong lọ. “Em tự hỏi liệu em có thể hỏi chị câu hỏi mang tính riêng tư không. Rất riêng tư.”
Có một khoảng ngừng.
Rồi Rosalind thở dài. “Cái chết của Ethan?”
Lucy nhìn lên. “Vâng. Sao chị biết?”
“Nó hủy hoại Simon.” Rosalind nhún vai. “Dù sớm hay muộn chị nghĩ em cũng sẽ hỏi về nó.”
“Chị có biết anh ấy đang có các cuộc thách đấu và đấu tay đôi để trả thù cho cái chết của Ethan?” Tay nàng run lên. “Anh ấy đã giết hai người đàn ông mà em biết.”
Rosalind nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. “Chị có nghe những lời đồn. Các quý ông không bao giờ thích kể lại cho chúng ta nghe các vấn đề của họ, phải không nào? Kể cả ngay khi điều đó liên quan đến chúng ta. Chị không cảm thấy ngạc nhiên về điều đó.”
“Chị đã từng nghĩ đến việc ngăn anh ấy lại chưa?” Lucy nhăn mặt bởi sự thiếu tế nhị mà nàng đã thể hiện. “Thứ lỗi cho em.”
“Không, đó là câu hỏi tất nhiên. Em xác định được rằng cậu ấy đấu chỉ bởi vì danh dự của chị không?”
Lucy gật đầu.
“Chị đã cố gắng làm điều đó, sau cái chết của Ethan, khi chị lần đầu tiên nghe lời đồn về các cuộc đấu tay đôi, chị đã nói với chú ấy về điều đó. Simon đã cười và thay đổi chủ đề. Nhưng vấn đề là ở chỗ” − Rosalind rướn người về phía trước−” Nó thực sự không phải là vì chị. Nó thậm chí cũng không phải vì Ethan, Chúa cứu rỗi linh hồn chú ấy.”
Lucy nhìn chằm chằm. “Ý chị là gì?”
“Ôi, làm sao chị có thể giải thích đây?” Rosalind nói nhanh hơn. “Khi Ethan bị giết, đó là lúc tình cảm giữa hai anh em đang bị rạn nứt và cái chết đã cắt đứt mọi con đường để hai anh em có thể quay lại với nhau. Giá mà Simon có thể hiểu và tha thứ cho Ethan.”
“Tha thứ cho anh ấy? Vì điều gì?”
“Chị đang có cách bộc lộ bản thân thật tồi tệ.” Rosalind dừng lại và nhíu mày.
Bên ngoài, một cỗ xe chạy qua ầm ầm và có tiếng ai đó hét lên. Lucy chờ đợi. Nàng biết, bằng cách nào đó duy nhất chỉ có Rosalind là người nắm giữ chiếc chìa khóa mở ra và giải đáp cho mục đích trả thù của Simon