“Em nên hiểu rõ và thông cảm,” chị dâu nàng nói một cách chậm rãi. “Ethan luôn là một người anh tốt. Người mà tất cả một người đều quý, một quý ông người Anh đích thực. Còn Simon gần như mặc định là trong vai trò còn lại duy nhất. Đo là vai một kẻ cặn bã, chưa bao giờ là một người tốt.”
“Em chưa bao giờ nghĩ anh ấy là một kẻ cặn bã,” Lucy nhẹ nhàng nói.
“Chú ấy không phải, chắc chắn rồi.” Rosalind nhìn nàng. “Chị nghĩ đó chẳng qua là một phần bồng bột của tuổi trẻ, một phần nào đó là cách chú ấy chống đối với anh trai và cái cách mà cha mẹ của họ đánh giá cả hai anh em.”
“Cha mẹ họ đánh giá như thế nào?”
“Khi hai anh em họ còn trẻ, cha mẹ họ dường như có vẻ đã quyết định sẵn một người là người tốt còn một người là người xấu. Tử tước phu nhân đặc biệt cứng nhắc và bảo thủ trong cách suy nghĩ của mình.”
Thật khủng khiếp khi bị gắn cho cái nhãn là một người em trai tồi tệ khi ở độ tuổi còn quá trẻ như vậy. “Nhưng”—Lucy lắc đầu—“Em vẫn không hiểu làm thế nào mà điều đó hiện tại lại gây ảnh hưởng lên Simon.”
Rosalind nhắm mắt lại. “Khi Ethan để cho bản thân mình bị ám sát, Simon bắt buộc phải đóng giả hai vai. Cả vai người tốt lẫn vai kẻ xấu.”
Lucy nhướn mày. Điều Rosalind nói liệu có thể xảy ra?
“Em chỉ cần lắng nghe thôi.” Rosalind nắm tay nàng. “Chị nghĩ Simon cảm thấy có tội rằng bởi vì Ethan đã chết để bảo vệ danh tiếng của Simon theo cách nào đó. Hãy nhớ rằng đã có các tin đồn đã nói rằng chị là người yêu của chú ấy.”
“Em có nghe,” Lucy nói chậm rãi.
“Simon phải tìm hắn để trả thù. Dù vậy, cũng trong khoảng thời gian đó, cậu ấy hẳn là phải thấy giận Ethan khủng khiếp bởi đã chết theo cái cách đó, bởi đã bỏ lại chị và Theodora cho cậu ấy chăm sóc, biến bản thân trở thành người anh tốt và thành kẻ tử vì đạo” Chị nhìn chăm chú xuống lòng bàn tay đang mở ra của mình. “Chị biết điều đó, chị cũng có cùng cảm giác ấy”
Lucy quay mặt đi. Đây là một phát hiện. Tất cả mọi thứ nàng đã nghe nói về Ethan chỉ ra anh là một người tốt đến thế nào. Nhưng điều này chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí nàng, rằng Rosalind có thể cảm thấy tức giận đối với người chồng đã quá cố của mình. Và nếu chị ấy đã thấy …
“Nó đã khiến chị mất nhiều tháng để chấp nhận việc Ethan đã ra đi,” Rosalind nói một cách lặng lẽ, gần như là tự nói với chính bản thân mình. “Để tha thứ cho anh ấy vì đã đấu tay đôi với một người đàn ông mà anh ấy biết rõ rằng đó là một kẻ đấu kiếm giỏi hơn. Mà điều đó chỉ mới xảy ra gần đây thôi ….”
Lucy ngước nhìn lên. “Cái gì?”
Chị chồng nàng đỏ mặt. “Chị … chị đã nhận lời hẹn hò với một quý ông.”
“Hãy thứ lỗi cho em, nhưng Simon nói là danh tiếng của chị đã—”
“Bị hủy hoại.” Da mặt của Rosalind lúc này đỏ ửng lên. “Đúng vậy , nó đã là một đòn giáng mạnh trong quá khứ.. Quý ông của chị là một cố vấn pháp luật trong một gia đình chuyên về luật, (law house: những gia đình chuyên cố vấn các vấn đề về luật, phục vụ riêng cho các gia đình quý tộc) người đã giúp lo liệu giải quyết các bất động sản của Ethan. Chị hi vọng em không suy nghĩ xấu đi về chị?”
“Không. Không, tất nhiên không rồi.” Lucy bắt lấy tay Rosalind. “Em mừng cho chị.”
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười. “Cảm ơn em.”
“Em chỉ ước,” Lucy thì thầm, “giá như Simon có thể tìm thấy được sự yên ổn như vậy.”
“Chú ấy đã tìm thấy em. Đã có lúc chị đã không thể chắc chắn rằng liệu chú ấy có để cho bản thân mình được cưới vợ hay không.”
“Vâng, nhưng em không thể nói chuyện với anh ấy. Anh ấy từ chối không muốn nghe em nói, không thừa nhận việc chàng đang làm là giết người. Em…” Lucy hướng cái nhìn mông lung, mơ hồ sang phía khác, mắt nàng đẫm lệ. “Em không biết phải làm gì.”
Nàng cảm thấy tay Rosalind đặt trên vai mình. “Có lẽ không phải bất cứ điều gì em cũng có thể can thiệp được. Có lẽ đó là thứ duy nhất mà chỉ có thể để cho chính bản thân cậu ấy mới có thể đánh bại được nó.”
“Và nếu anh ấy không thế?” Lucy lại bắt đầu, nhưng Pocket đã quay trở lại phòng đúng lúc đó và nàng đã phải quay đi để giấu đôi mắt mình khỏi tầm mắt của bé.
Câu hỏi vẫn còn treo ở đó, không có câu trả lời.
Nếu Simon không thể đánh bại những bóng ma ám ảnh chàng, nếu chàng không thể ngừng giết những người đàn ông, chàng sẽ hủy hoại chính bản thân mình. Có lẽ Rosalind đã đúng; có lẽ nàng thực sự không thể làm gì để chặn lại con đường đẩy chàng đến chỗ chết. Nhưng ít nhất thì nàng cũng sẽ phải cố gắng thử làm điều đó.
Chắc chắn phải có người nào đó sẽ có cảm giác giống như nàng, người mà không muốn diễn ra trận đấu với Ngài Rupert. Nàng muốn đến gặp Christian nếu nàng có thể, nhưng từ phản ứng của anh ta với trận đấu của Ngài Walker, anh ta sẽ không có tí cảm thông và chia sẻ nào cho những hành động của nàng. Có rất ít khả năng anh ta sẽ có cùng suy nghĩ với một người vợ. Lucy đứng bật dậy. Một người vợ. Ngài Rupert đã có gia đình. Nếu nàng có thể giành được sự ủng hộ từ vợ của ông ta đứng về phía nàng, có lẽ giữa hai người trong số họ, có thể dừng lại−
“Cô Lucy,” Pocket khóc, “cô không đến nếm thử bánh của Cook à? Chúng rất ngon.”
Lucy chớp mắt và chuyển sự tập trung vào cô gái bé nhỏ đang níu tay nàng. “Cô sợ cô không thể thử vào lúc này, cháu yêu. Cô phải đi gặp một quý bà.”