Sáng sớm tại trường trung học Hạ Minh, ánh nắng xuyên qua những tán cây xanh mướt, nhuộm vàng cả sân trường rộng lớn. Tiếng ve kêu râm ran, tiếng cười nói của học sinh vang lên rộn ràng như bản nhạc vui nhộn của mùa hè. Giữa dòng học sinh đang vội vã đi vào lớp, có một cô gái tóc nâu dài, đôi mắt to tròn và gương mặt vẫn còn lấm tấm dấu vết của giấc ngủ, tay cầm chặt ba lô, bước đi vội vã.
Cô là Lâm Thiên Nhi, học sinh lớp 11A3 – bình thường, chẳng có gì nổi bật trong mắt mọi người, trừ sự hậu đậu nhưng vô cùng nhiệt tình. Sáng nay, cô lại một lần nữa bị cuốn vào vòng xoáy “vội vã và vụng về” của mình.
“Ối…!” Một tiếng thét nhỏ vang lên khi Thiên Nhi không kịp tránh va vào một cậu bạn đang chạy ngang qua. Sách vở trên tay cô loạng choạng, rồi… rơi xuống sàn. Những trang giấy bay tứ tung, như một đám lá mùa thu cuốn theo chiều gió.
“Trời ơi, trời ơi…!” Thiên Nhi vừa thốt lên vừa gấp gáp cúi xuống nhặt sách, tim đập thình thịch, tay chân loạn xạ. Cô hối hận trong lòng: “Lại một lần nữa rồi! Mình sao mà hậu đậu thế này!”
Trong lúc cô đang lúng túng, một giọng nói trầm ấm, điềm tĩnh vang lên:
“Để tôi giúp cô.”
Thiên Nhi ngẩng lên, nhìn thấy một cậu trai cao ráo đứng trước mặt, tóc đen mượt, gương mặt tuấn tú, ánh mắt sắc sảo nhưng toát lên vẻ điềm tĩnh như đang quan sát thế giới từ một khoảng cách xa.
Cậu trai ấy là Vương Thần, học bá nổi tiếng toàn trường, vừa là thủ lĩnh lớp 11A1, vừa là niềm ngưỡng mộ của tất cả học sinh, nam hay nữ, bởi sự xuất sắc toàn diện: học giỏi, thể thao giỏi, ngoại hình đẹp, và đặc biệt là… lạnh lùng. Người ta thường nói về Vương Thần như một thiên tài, không gần gũi với bất kỳ ai, và… khó nắm bắt cảm xúc.
Thiên Nhi lắp bắp: “À… cảm… cảm ơn…” Cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Vương Thần cúi xuống nhặt giúp cô vài cuốn sách rơi trên sàn. “Lần sau đi nhanh thì nên chú ý xung quanh,” cậu nói, giọng vẫn điềm tĩnh, nhưng không hề khắt khe, khiến Thiên Nhi thấy vừa sợ vừa… ngượng đến mức muốn trốn vào lớp học ngay lập tức.
“Vâng… vâng ạ…” Cô lí nhí, tay cầm sách run run.
Kể từ khoảnh khắc ấy, Thiên Nhi không thể phủ nhận một điều: hình ảnh cậu học bá đẹp trai, điềm tĩnh, cúi xuống nhặt sách cho cô, đã in hằn sâu trong trí nhớ cô.
Buổi học đầu tiên của ngày mới bắt đầu trong sự xôn xao của học sinh. Thiên Nhi lặng lẽ ngồi ở góc lớp, tập trung học bài, nhưng tâm trí lại liên tục nghĩ về cuộc gặp gỡ sáng nay. Trong khi đó, Vương Thần vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, hoàn toàn tập trung vào bài giảng, nhưng đôi mắt thoáng liếc nhìn về phía Thiên Nhi – chỉ là thoáng qua, nhưng đủ để khiến cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Buổi học trôi qua với những tiết Toán, Văn, và Anh văn căng thẳng. Thiên Nhi cố gắng ghi chú, nhưng liên tục bị phân tâm bởi cảm giác vừa lạ vừa quen khi nghĩ về Vương Thần. Cô tự nhủ: “Chắc mình đang nghĩ nhiều quá. Không sao đâu. Chỉ là cậu ấy… giúp mình một lần thôi mà.”
Khi tiếng trống báo giờ ra chơi vang lên, Thiên Nhi vội vàng thu dọn sách vở. Cô vừa bước ra khỏi lớp thì… va vào một đám học sinh khác. Một vài cuốn vở rơi xuống sàn. Cô thở dài, cảm giác như ngày hôm nay bị “rắc rối dõi theo”.
Đúng lúc ấy, một bàn tay lạnh lùng, chắc chắn, lại xuất hiện, nhặt sách giúp cô. Thiên Nhi ngẩng lên, nhìn thấy Vương Thần.
“Cậu… cậu cũng ở đây à?” Cô vừa bất ngờ vừa vui, mặt đỏ ửng.
Vương Thần nhướng mày, giọng trầm: “Có vẻ như cô luôn gặp rắc rối với sách vở.”
Thiên Nhi cười khẽ, ngượng ngùng: “À… đúng là vậy…”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua tim. Chỉ là một hành động nhỏ – nhặt giúp sách – mà khiến cô nhớ mãi, không thể nào quên.
Giữa giờ ra chơi, Thiên Nhi đứng một mình dưới gốc cây, lặng nhìn những học sinh khác hối hả trò chuyện. Cô thầm nghĩ: “Vương Thần thật khác… cậu ấy vừa lạnh lùng, vừa quan tâm… Mình… mình nên nghĩ gì đây?”
Và rồi, một ý nghĩ hài hước lóe lên: “Chắc mình đang bị cậu ấy mê hoặc rồi… Không, không thể đâu… mình mới gặp có vài lần mà!”
Nhưng, ánh mắt Thiên Nhi lại vô tình gặp Vương Thần. Anh nhìn cô thoáng qua, rồi quay đi như chưa có gì xảy ra. Cô bật cười thầm, vừa xấu hổ vừa vui: “Hóa ra, mình đang để ý cậu ấy thật… Hahaha, đúng là học sinh bình thường mà sao lại nghĩ linh tinh thế này!”
Buổi trưa, trong căng-tin đông nghịt học sinh, Thiên Nhi vô tình nhặt được một tờ giấy rơi ra từ cặp sách của ai đó. Khi cô mở ra, phát hiện đó là một bài tập khó Toán lớp 11A1. Cô nhìn quanh, nhận ra ngay người đứng gần nhất chính là Vương Thần.
Cô hắng giọng, bước đến: “À… này… cậu… cậu để rơi cái này…”
Vương Thần quay lại, ánh mắt sắc nhưng vẫn dịu dàng: “Đúng, cảm ơn cô đã nhặt.” Anh nhận lại tờ giấy, rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu cô gặp khó khăn, có thể hỏi tôi.”
Thiên Nhi đỏ mặt, không biết nên nói gì. “À… cảm… cảm ơn…”
Vương Thần quay đi, để lại một khoảng trống nhẹ trong lòng cô gái nhỏ. Cô thầm nghĩ: “Sao cậu ấy… vừa xa cách vừa gần gũi đến thế nhỉ?”
Chiều tối, khi các học sinh tan học, Thiên Nhi bước ra khỏi cổng trường. Cô nhìn lại sân trường rộng lớn, nơi ánh nắng chiều nhuộm vàng, tiếng ve vẫn râm ran. Một cảm giác vừa lạ vừa quen tràn về, khiến cô không thể nào quên hình ảnh cậu học bá cao lớn, điềm tĩnh, vừa lạnh lùng vừa quan tâm…
Và Thiên Nhi tự nhủ: “Ngày mai… chắc chắn sẽ phải gặp lại cậu ấy rồi… Mình… thực sự tò mò về cậu quá đi mất…”