Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ xuyên qua khung cửa sổ lớp 11A3, phủ lên bàn học của Lâm Thiên Nhi một vệt vàng ấm áp. Cô vẫn chưa quên cuộc gặp gỡ ngày hôm qua với Vương Thần – cậu học bá nổi tiếng, lạnh lùng nhưng lại vô cùng quan tâm khi cần. Cảm giác ấy khiến tim cô loạn nhịp mỗi khi nhớ lại, khiến cô tự hỏi liệu mình có đang để ý quá nhiều đến một người mà mới chỉ gặp vài lần.
Thiên Nhi ngồi xuống bàn, lục tung cặp sách, tìm quyển Toán vở mới. “Phải tập trung thôi, hôm nay còn bài kiểm tra ngắn nữa cơ mà…” cô tự nhủ. Nhưng tâm trí cô lại liên tục lang thang về Vương Thần, về ánh mắt, về nụ cười hiếm hoi mà cậu dành cho cô hôm qua. Cô tự cười khẽ: “Trời ơi, mình điên rồi, mới gặp đã để ý đến mức này sao?”
Tiếng ồn ngoài hành lang vang lên, làm cô giật mình. Cô tò mò ngẩng đầu nhìn, và ngay lập tức va phải một nhóm học sinh đang lao nhanh xuống hành lang. Cú va chạm khiến cô lảo đảo, và ngay lập tức một quyển sách rơi xuống sàn. “Ối… trời ơi…” cô thốt lên, cúi xuống nhặt sách. Trong lúc loay hoay, một bàn tay chắc chắn xuất hiện, nhặt giúp cô những trang sách bị rơi. Thiên Nhi ngẩng lên và đúng như dự đoán… Vương Thần đứng trước mặt cô, vẫn với vẻ điềm tĩnh thường thấy.
“Cô lại gặp rắc rối rồi à?” cậu hỏi, giọng trầm nhưng không hề nghiêm khắc.
“À… ừ… hôm nay… mình… sao cũng không biết nữa…” Thiên Nhi lí nhí, vừa đỏ mặt vừa cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Vương Thần nhướng mày, trao lại những cuốn sách còn nguyên trang giấy: “Cô nên chú ý hơn, hành lang không phải là nơi chạy nhảy thoải mái.”
Thiên Nhi cười khẽ: “Dạ… vâng…” Cô ngẩng lên, thấy Vương Thần nở một nụ cười hiếm hoi – rất nhẹ, rất thoáng, nhưng đủ để trái tim cô run lên. Cô tự hỏi: “Sao cậu ấy… vừa nghiêm túc vừa dễ gần đến thế nhỉ?”
Không lâu sau, Thiên Nhi đang bước đi dọc hành lang, ôm sách vở chặt, bỗng một tiếng cười giòn vang lên. Cô quay lại, thấy một nhóm học sinh đang đi trước mặt. Trong lúc quay lại, cô vội vã né tránh… và va thẳng vào ai đó. “Á…!” Thiên Nhi thét lên. Cú va chạm khiến sách vở bay tứ tung. Và rồi, như định mệnh, bàn tay quen thuộc xuất hiện một lần nữa. Vương Thần cúi xuống nhặt sách giúp cô. “Cô thật sự không cẩn thận chút nào.”
“Dạ… mình…” Thiên Nhi lí nhí, mặt đỏ bừng. “Mình… mình xin lỗi…”
Vương Thần cười khẽ, ánh mắt nhìn cô trầm mặc một giây. “Chỉ cần cô không bị thương là được.”
Thiên Nhi cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không hiểu tại sao, nhưng mỗi lần cậu học bá xuất hiện, cô đều có cảm giác vừa hồi hộp vừa an toàn.
Tiết học Toán bắt đầu trong sự im lặng tập trung của cả lớp. Thiên Nhi lại gặp khó khăn trong việc hiểu bài. Cô cố gắng ghi chép, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng vì Vương Thần. Cậu ngồi phía trước, chăm chú nghe giảng, đôi mắt đôi lúc liếc về phía cô – thoáng qua, đủ để cô cảm nhận được sự quan tâm.
Giáo viên xếp Thiên Nhi vào cùng nhóm với Vương Thần trong bài tập nhóm. Cô hốt hoảng: “Trời ơi, sao mình lại được ngồi cùng cậu ấy chứ?”
Nhóm bắt đầu làm bài, và đúng như dự đoán, Thiên Nhi bối rối, nhầm lẫn liên tục. Mỗi khi cô hỏi một câu, Vương Thần giải thích một cách điềm tĩnh, vừa cặn kẽ, vừa khiến cô vừa xấu hổ vừa vui. Một vài lần, Thiên Nhi làm rơi bút hay nhầm đáp án, và Vương Thần lại cúi xuống giúp cô. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại loạn nhịp. Cô tự hỏi: “Mình đang thích cậu ấy sao? Mới hôm qua thôi mà…”
Các bạn trong nhóm không giấu nổi tiếng cười: “Lâm Thiên Nhi, sao mày cứ bối rối thế?” Cô đỏ mặt, lí nhí: “Mình… mình không sao đâu…”
Vương Thần nhếch mép, ánh mắt thoáng lóe một tia hài hước, nhưng rồi lại trở về vẻ lạnh lùng. Thiên Nhi cảm nhận được: anh không cười với bất kỳ ai, chỉ có cô mới thấy được nụ cười đó.
Giữa tiết học, Thiên Nhi nhìn ra cửa sổ, thấy ánh nắng chiếu rực rỡ xuống sân trường. Cô thầm nghĩ về Vương Thần, về những hành động nhỏ nhưng đầy quan tâm của cậu. Cảm giác vừa ngượng ngùng, vừa vui, vừa hồi hộp khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào bài học. Cô tự nhủ: “Trời ơi, sao mình lại để ý đến cậu ấy nhiều thế này? Chỉ là cậu ấy giúp mình mấy lần thôi mà… nhưng sao tim mình lại nhảy loạn lên như thế này?”
Khi tiếng trống báo giờ tan học vang lên, Thiên Nhi thu dọn sách vở, chuẩn bị ra về. Cô bước xuống hành lang, thì lại va phải một đám học sinh khác. Một lần nữa, sách vở bay tứ tung. Cô thở dài, vừa bực vừa buồn cười về số phận “hậu đậu” của mình. Nhưng rồi, bàn tay quen thuộc xuất hiện – Vương Thần một lần nữa giúp cô nhặt sách. Anh nhìn cô, giọng trầm: “Cô nên cẩn thận hơn. Ngày nào cũng gặp rắc rối thế này, tôi sẽ phải theo sát cô mất thôi.”
Thiên Nhi đỏ mặt, vừa muốn cười vừa muốn chạy trốn. “Dạ… vâng…”
Cả hai đi ra khỏi cổng trường, bước song song trong im lặng. Thiên Nhi tự nhủ: “Ngày mai… chắc chắn mình lại gặp cậu ấy… Mình… không biết mình sẽ ra sao nữa…”
Chương này tiếp tục xây dựng mối quan hệ giữa nữ chính hậu đậu và nam chính học bá, với các khoảnh khắc ngọt ngào, hài hước và những va chạm bất ngờ để khơi gợi cảm xúc, mở đường cho drama học đường trong các chương tiếp theo.