học bá – nữ thần học đường

Chương 9: Buổi tối đầy cảm xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, lớp 11A3 kết thúc sớm hơn dự kiến, nhờ vào việc hoàn thành dự án nhóm trước hạn. Lâm Thiên Nhi bước ra khỏi lớp, tay ôm chặt tập ghi chép, tim vẫn còn rộn ràng sau những khoảnh khắc gần gũi với Vương Thần. Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay… thật sự vui… nhưng… tim mình vẫn loạn nhịp khi nghĩ về cậu ấy…”

Khi vừa ra đến sân trường, cô thấy Vương Thần đang đứng đợi gần cổng, dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt dịu dàng hướng về cô. Trái tim cô lập tức nhảy lên một nhịp: “Cậu ấy… lại ở đây… tim mình không thể bình tĩnh nổi…”

“Thiên Nhi, hôm nay chúng ta đi bộ một vòng quanh hồ trường nhé? Tôi muốn hỏi thêm về dự án,” Vương Thần nói, giọng trầm ấm nhưng thân thiện.

“D… dạ… vâng…” Cô lí nhí, tim đập rộn ràng, bước đi cạnh anh, lòng vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.

Hồ trường yên tĩnh, ánh nắng chiều chiếu xuống mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Cả hai bước đi cạnh nhau, im lặng nhưng đầy cảm xúc. Mỗi bước chân khiến trái tim Thiên Nhi nhảy loạn nhịp, cô không thể ngừng nghĩ về Vương Thần – ánh mắt điềm tĩnh, nụ cười hiếm hoi, và cách anh quan tâm cô một cách tinh tế.

“Cô có thấy buổi chiều hôm nay thật đẹp không?” Vương Thần hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm mặt hồ.

“D… dạ… rất đẹp…” Thiên Nhi lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tim rộn ràng.

Vương Thần nhếch mép, ánh mắt dịu dàng: “Cô nên thử nhìn mọi thứ bằng ánh mắt thư giãn hơn. Không cần quá lo lắng, tôi sẽ ở bên cô.”

Cô đỏ mặt, vừa ngượng vừa vui: “Chỉ một câu nói thôi… mà tim mình rung lên… sao cậu ấy khiến mình loạn nhịp nhiều thế…”

Trong lúc đi bộ, Thiên Nhi vô tình va vào một gốc cây, suýt té. Vương Thần lập tức đặt tay lên vai cô, kéo cô đứng thẳng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “Cẩn thận một chút, không muốn cô bị thương.”

Cô đỏ mặt, tim loạn nhịp: “D… dạ… cám ơn cậu…”

Khoảnh khắc tay chạm tay, trái tim Thiên Nhi nhói lên. Cô nhận ra rằng, mình đã thật sự… thích anh đến mức không thể kiểm soát.

Khi ngồi nghỉ trên ghế đá gần hồ, Thiên Nhi lấy tập ghi chú ra, muốn hỏi Vương Thần một vài chi tiết về dự án. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, cô bối rối đến mức quên mất câu hỏi.

Vương Thần nhẹ nhàng cười: “Cô im lặng à? Không sao, cứ bình tĩnh. Chúng ta sẽ làm từ từ, không cần vội vàng.”

Thiên Nhi đỏ mặt, tim đập mạnh: “D… dạ… cám ơn cậu… nhưng… mình…” Cô lí nhí, không biết nên nói gì thêm.

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm ấm: “Cô không cần nói gì cả. Chỉ cần cô biết, tôi luôn ở bên cô, bất cứ khi nào cô cần.”

Khoảng cách giữa hai người dần gần hơn. Thiên Nhi cảm nhận được sự an toàn, ấm áp trong ánh mắt điềm tĩnh của Vương Thần. Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm ánh mắt anh, tim nhói lên một cách khó tả.

“Cậu… cậu luôn quan tâm mình như vậy sao?” cô thầm hỏi, giọng run run.

Vương Thần nhếch mép, ánh mắt dịu dàng: “Tôi quan tâm cô, vì tôi không muốn cô gặp rắc rối hay cảm thấy lo lắng.”

Thiên Nhi đỏ mặt, cảm giác vừa ngượng vừa hạnh phúc tràn ngập. Cô nhận ra rằng, mỗi lần bên cạnh anh, trái tim cô đều loạn nhịp, và cô không thể phủ nhận rằng mình đã thích anh từ lâu.

Buổi tối kéo dài, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ hồ trường. Cả hai vẫn ngồi cạnh nhau, trò chuyện về dự án, về những câu chuyện nhỏ nhặt trong lớp học. Thiên Nhi dần cảm thấy thoải mái hơn, tự tin hơn khi nói chuyện với Vương Thần.

“Thiên Nhi, cô đã thay đổi rất nhiều từ khi chúng ta làm dự án cùng nhau,” Vương Thần nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt dịu dàng. “Tôi hy vọng cô sẽ tiếp tục tự tin, không ngại thể hiện bản thân.”

Cô đỏ mặt, tim rung lên: “D… dạ… cám ơn cậu… nhờ có cậu… mình mới tự tin như vậy…”

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy sự quan tâm: “Chỉ cần cô tiến bộ, tôi sẽ luôn vui mừng. Nhưng… tôi cũng muốn cô biết, tôi đã để ý cô… từ lâu.”

Thiên Nhi ngẩn người, tim nhói lên. Cô không ngờ rằng, anh lại thổ lộ điều này theo cách điềm tĩnh nhưng sâu sắc.

Trên đường về, họ đi cạnh nhau trong im lặng, nhưng cảm giác gần gũi tràn ngập. Ánh sáng đèn đường phản chiếu lên mặt nước hồ, tạo nên cảnh tượng lung linh, huyền ảo. Thiên Nhi thầm nhủ: “Từ nay… mỗi ngày gặp cậu… trái tim mình sẽ rung động… và mình đã hiểu rõ… mình thích cậu ấy thật sự…”

Khi đến cổng trường, Vương Thần dừng lại, ánh mắt dịu dàng: “Thiên Nhi, cô về nhà cẩn thận.”

“D… dạ… cám ơn cậu…” cô lí nhí, tim vẫn rộn ràng.

Cả hai tạm biệt, nhưng khoảnh khắc hôm nay khiến Thiên Nhi nhận ra rằng, tình cảm của mình dành cho Vương Thần không còn chỉ là rung động đơn thuần nữa. Cô đã hiểu rõ trái tim mình, và mong muốn được gần anh nhiều hơn, chia sẻ mọi khoảnh khắc, từ nhỏ nhặt đến quan trọng, cùng nhau bước qua tuổi học trò đầy ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×