Một buổi sáng thứ Hai, lớp 11A3 tràn ngập tiếng cười nói và tiếng ve kêu râm ran. Lâm Thiên Nhi bước vào lớp với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức. Trái tim cô vẫn chưa kịp ổn định sau khoảnh khắc gần gũi bất ngờ ở tiết vẽ cuối tuần trước. Cô tự nhủ: “Hôm nay… chắc chắn mình sẽ phải bình tĩnh… không được bối rối nữa…”
Nhưng định mệnh dường như lại muốn thử thách cô.
Khi Thiên Nhi vừa đặt cặp xuống bàn, ánh mắt cô vô tình chạm vào Vương Thần – cậu học bá điềm tĩnh, đang mỉm cười hiếm hoi với cô. Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, tay chân run run.
“Chào buổi sáng, Thiên Nhi,” Vương Thần nói, giọng trầm ấm, ánh mắt dịu dàng nhưng điềm tĩnh.
“Ch… chào cậu,” cô lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tim rộn ràng đến mức cô cảm thấy khó thở.
Buổi học Toán hôm nay đặc biệt căng thẳng: giáo viên thông báo sẽ có bài kiểm tra nhỏ vào cuối tiết. Thiên Nhi cảm thấy áp lực, tay run run khi mở sách ra. Cô lén nhìn Vương Thần, hy vọng nhận được sự giúp đỡ tinh tế như mọi khi.
Vương Thần nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh nhưng thoáng niềm vui: “Cô đã chuẩn bị kỹ chưa? Nếu cần, tôi có thể nhắc lại công thức quan trọng.”
Thiên Nhi đỏ mặt, tim loạn nhịp: “Chỉ cần cậu ấy nhìn mình như vậy… tim mình lại nhảy loạn nhịp…”
Bài kiểm tra bắt đầu. Thiên Nhi căng thẳng, tay run run, đầu óc quay cuồng. Khi gặp một câu khó, cô vô tình viết nhầm đáp án. Cô hoảng hốt, vừa muốn sửa vừa lo sẽ bị trừ điểm. Vương Thần ngồi cạnh, nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh:
“Câu này, cô áp dụng công thức mà chúng ta đã luyện tập tuần trước. Tập trung vào bước đầu tiên, sẽ giải quyết được.”
Thiên Nhi gật đầu, lòng vừa mừng vừa lo. Cô thầm nhủ: “Cậu ấy… thật sự luôn ở bên mình… giúp mình bình tĩnh… sao cậu ấy quan tâm mình nhiều thế…”
Sau bài kiểm tra, Thiên Nhi thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn đập nhanh. Cô nhận ra mình đã dựa vào sự hiện diện của Vương Thần nhiều hơn cô nghĩ.
Tiết học Văn bắt đầu, giáo viên yêu cầu các nhóm tiếp tục dự án “Tình bạn và trách nhiệm”. Nhóm của Thiên Nhi lại được xếp cùng Vương Thần. Cô vừa vui vừa hồi hộp, tim rộn ràng khi nghĩ đến việc sẽ phải gần anh suốt tiết học.
Trong quá trình thảo luận, Thiên Nhi đề xuất một số ý tưởng táo bạo. Vương Thần nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh tế: “Ý tưởng này rất tốt. Cô nên trình bày thẳng thắn để mọi người cùng nghe.”
Cô đỏ mặt, tim rung lên: “Chỉ một lời khen thôi… mà sao mình lại hạnh phúc đến vậy…”
Khi nhóm đang dàn ý, một sự cố xảy ra. Một bạn trong nhóm vô tình đẩy Thiên Nhi khiến cô suýt ngã. Vương Thần lập tức kéo cô đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị: “Cô không sao chứ?”
Thiên Nhi đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa xúc động: “D… dạ… không sao… cám ơn cậu…”
Khoảnh khắc đó, trái tim cô như ngừng đập trong giây lát. Cô nhận ra rằng, dù có hiểu lầm hay va chạm nhỏ, Vương Thần luôn quan tâm cô một cách tinh tế, khiến cô rung động không thể kiểm soát.
Sau tiết học, giáo viên cho phép các nhóm thảo luận thêm ở thư viện để chuẩn bị hoàn chỉnh dự án. Thiên Nhi và Vương Thần cùng nhau đi bộ, ánh nắng chiều rọi qua, tạo nên một vệt sáng lung linh trên mái tóc cô.
“Thiên Nhi, hôm nay cô làm rất tốt,” Vương Thần nói, giọng điềm tĩnh nhưng ấm áp. “Tôi nhận thấy cô đang tiến bộ rất nhanh.”
Cô đỏ mặt, tim loạn nhịp: “D… dạ… cám ơn cậu… nhờ có cậu hướng dẫn…”
Anh nhếch mép, ánh mắt dịu dàng: “Chỉ cần cô tự tin, tôi biết cô sẽ làm được tất cả.”
Trong khi chuẩn bị tài liệu ở thư viện, Thiên Nhi vô tình làm rơi bút và tập ghi chú xuống sàn. Khi cúi xuống nhặt, cô va vào vai Vương Thần. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người quá gần.
“Cẩn thận một chút,” anh nhắc nhẹ, ánh mắt dịu dàng.
Thiên Nhi đỏ mặt, lúng túng: “D… dạ… xin lỗi…”
Nhưng trong khoảnh khắc im lặng ấy, cô cảm nhận được một dòng cảm xúc ngọt ngào, gần gũi. Tim cô đập rộn ràng, nhận ra mình đã thật sự… thích anh đến mức không thể phủ nhận.
Khi ra về, ánh nắng chiều nhuộm vàng sân trường. Thiên Nhi bước đi cạnh Vương Thần, tim rộn ràng nhưng cảm giác an toàn tràn ngập.
“Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục dự án,” Vương Thần nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt dịu dàng.
“D… dạ… vâng…” cô lí nhí, tim vẫn nhảy loạn nhịp. Cô tự nhủ: “Chỉ cần cậu ấy ở bên… mình… cảm giác thật hạnh phúc… mình đã hiểu rõ trái tim mình rồi… mình thích cậu ấy… thật sự…”
Cả hai bước ra khỏi cổng trường, im lặng nhưng đầy cảm xúc. Khoảnh khắc này khiến Thiên Nhi nhận ra rằng, từ nay trở đi, mỗi ngày gặp Vương Thần sẽ là một cơ hội để trái tim cô rung động, để cô cảm nhận tình cảm dần lớn lên, vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.