học bá và cô nàng trâu bò

Chương 12: Thử thách mới và khoảng cách trái tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những thành công trong kỳ thi và dự án cuối học kỳ, không khí lớp học có phần hứng khởi hơn. Tuy nhiên, niềm vui ấy chưa kịp lan tỏa thì một thử thách mới bắt đầu xuất hiện.

Sáng hôm đó, Tiểu Yến nhận được tin từ gia đình: bố mẹ cô muốn cô tập trung học tập, ít thời gian đi chơi hay tham gia hoạt động ngoài giờ. Họ lo lắng rằng tình cảm học đường sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập.

Cô loay hoay trong cảm giác vừa vui khi có Hạ Duy bên cạnh, vừa căng thẳng vì những áp lực gia đình. Cô tự nhủ: “Mình… không thể bỏ học vì tình cảm, nhưng… sao lại thấy hụt hẫng khi phải hạn chế gặp anh ấy?”

Hạ Duy, vẫn điềm tĩnh và nghiêm nghị như thường lệ, nhận ra sự thay đổi trong thái độ Tiểu Yến. Anh tìm cô sau giờ học, ánh mắt trầm lắng:

“Cô… sao hôm nay trông khác hẳn?”

Tiểu Yến lúng túng, cố gắng nở nụ cười: “Em… em không sao đâu.”

Nhưng trái tim cô vẫn rối bời. Khoảng cách giữa họ, dù chỉ là những hiểu lầm nhỏ và áp lực từ bên ngoài, bỗng trở nên lớn hơn, khiến cô lo lắng.

Trong lớp, những tin đồn về mối quan hệ của Tiểu Yến và Hạ Duy bắt đầu xuất hiện. Một số bạn tinh nghịch, muốn tạo trò đùa, bắt đầu trêu chọc cô. Lý An thì cười khúc khích:

“Tiểu Yến, cậu và Học bá dạo này xa nhau rồi sao? Hay là đang giận nhau?”

Cô đỏ mặt, cố né tránh ánh mắt Hạ Duy. Anh nghiêm nghị nhưng không trách cô, chỉ nhẹ nhàng nhắc:

“Đừng để những lời đùa vô nghĩa ảnh hưởng đến cô.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim Tiểu Yến nhói lên, nhận ra rằng sự quan tâm của anh là thật, nhưng áp lực từ bạn bè và gia đình khiến cô lo lắng.

Một buổi chiều, nhóm học tập chuẩn bị cho dự án mới. Hạ Duy và Tiểu Yến được phân công làm cùng nhau. Trong lúc làm việc, Trương Hạo vô tình tạo ra tình huống dở khóc dở cười: kéo dây cáp khiến Tiểu Yến suýt ngã.

Hạ Duy lập tức giữ tay cô, khoảng cách chỉ còn vài cm. “Cẩn thận!” anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng.

Cô đỏ mặt, tim loạn nhịp, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng tình cảm giữa họ, dù gặp thử thách, vẫn bền chặt.

Nhưng áp lực gia đình tiếp tục khiến Tiểu Yến bối rối. Một hôm, bố mẹ nhắn tin nhắc nhở cô về việc học, cô phải từ chối một buổi đi chơi với Hạ Duy. Cô cúi đầu, không dám nói với anh, nhưng trong lòng đầy tiếc nuối.

Hạ Duy nhận thấy sự thay đổi trong thái độ cô, nhưng không trách, chỉ nhẹ nhàng:

“Cô… đừng quá áp lực. Hãy cân bằng mọi thứ.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt trầm lắng của anh khiến tim cô loạn nhịp. Cô nhận ra rằng anh hiểu cô hơn bất kỳ ai khác.

Những ngày sau, khoảng cách giữa họ không còn là khoảng cách vật lý mà là áp lực tâm lý. Tiểu Yến luôn lo lắng, Hạ Duy thì điềm tĩnh, luôn ở bên quan sát và hỗ trợ cô. Mỗi lần anh nghiêm nghị nhắc nhở hay cúi sát chỉ bài, tim cô lại rung lên từng nhịp, vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Một buổi tối, khi hai người dạo quanh hồ, Hạ Duy bất ngờ nắm tay cô:

“Cô… hãy tin tôi. Tôi sẽ luôn ở bên khi cô cần.”

Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên: “Em… em tin anh…”

Khoảnh khắc ấy, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc, gió nhẹ thổi qua, tạo nên một khung cảnh ngọt ngào và lãng mạn, khiến cô nhận ra rằng tình cảm này đã trở nên vững chắc, bất chấp mọi thử thách.

Tình huống học đường vẫn xen lẫn hài hước. Một lần, Lý An và Trương Hạo cố tình làm trò, khiến Tiểu Yến phải chạy theo để dọn dẹp. Hạ Duy lập tức tới giúp, khoảng cách gần, ánh mắt trầm lắng, giọng điềm tĩnh, khiến tim cô loạn nhịp.

Những tình huống nhỏ nhưng ngọt ngào này liên tục xảy ra, tạo nên nhịp truyện hấp dẫn, vừa căng thẳng vừa hài hước.

Ngày cuối tuần, nhóm cùng nhau đi tham gia hoạt động ngoại khóa. Hạ Duy và Tiểu Yến đi cùng nhau, trò chuyện vui vẻ. Cô nhận ra rằng, dù gặp thử thách từ gia đình hay áp lực học tập, anh luôn ở bên, quan tâm và hỗ trợ cô.

Một khoảnh khắc bất ngờ xảy ra khi họ đứng trên cầu gỗ nhìn xuống hồ, gió nhẹ thổi qua. Hạ Duy cúi sát, khẽ nắm tay cô, ánh mắt trầm lắng:

“Cô… đừng lo lắng về những chuyện khác. Tôi ở đây, luôn bên cô.”

Tiểu Yến đỏ mặt, tim rung lên, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng tình cảm này không chỉ là rung động học đường mà đã trở nên sâu sắc, bền chặt.

Những ngày tiếp theo, Tiểu Yến học cách cân bằng giữa học tập, áp lực gia đình và tình cảm với Hạ Duy. Mỗi lần gặp khó khăn, ánh mắt và lời nói của anh luôn là chỗ dựa vững chắc. Cô nhận ra rằng, tình cảm học đường không chỉ là ánh mắt hay nụ cười, mà còn là sự chia sẻ, quan tâm và những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn hài hước.

Khoảnh khắc này đánh dấu bước tiến quan trọng: tình cảm giữa Hạ Duy và Tiểu Yến vượt qua áp lực bên ngoài, trở nên bền chặt hơn, đồng thời mở ra những câu chuyện mới về học đường, bạn bè và thử thách tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×