Sau kỳ thi cuối học kỳ, lớp Tiểu Yến rộn ràng hơn hẳn. Những thành tích tốt của các nhóm khiến không khí học đường vừa hào hứng vừa căng thẳng. Tiểu Yến, sau khi nhận điểm cao, không chỉ vui mừng mà còn nhận ra rằng nhờ sự giúp đỡ, quan tâm của Hạ Duy mà cô mới có được kết quả như vậy.
Sáng hôm đó, cô bước vào lớp, ánh mắt dõi theo Hạ Duy. Anh vẫn nghiêm nghị, trầm lặng, nhưng trong đôi mắt ấy có chút gì đó ấm áp, khiến cô đỏ mặt mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau. Lý An, tinh nghịch như thường lệ, nháy mắt trêu chọc:
“Cậu hai người dạo này quá thân mật rồi. Tiểu Yến, cậu phải thừa nhận đi!”
Tiểu Yến chỉ biết cúi đầu, lòng vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng tình cảm dành cho Hạ Duy đã vượt qua sự bối rối ban đầu, trở nên sâu sắc hơn từng ngày.
Buổi chiều, lớp được phân công chuẩn bị một dự án nhóm lớn để chào mừng kết thúc học kỳ. Tiểu Yến và Hạ Duy lại rơi vào cùng nhóm, cùng Lý An và Trương Hạo. Ngay khi họp nhóm, Hạ Duy chủ động phân công:
“Tiểu Yến phụ trách phần thiết kế và trình bày. Tôi sẽ hỗ trợ và thực hiện phần kỹ thuật. Những người còn lại sẽ làm phần bổ trợ.”
Tiểu Yến gật đầu, tim đập mạnh. Ánh mắt anh dõi theo cô khiến cô cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể.
Trong lúc chuẩn bị, Trương Hạo không ngừng trêu chọc cô:
“Cậu đỏ mặt hoài, chắc là bị Học bá mê hoặc rồi nhỉ?”
Tiểu Yến chỉ biết lẩm bẩm, đỏ mặt, còn Hạ Duy nghiêm nghị nhắc:
“Cô tập trung làm việc.”
Khoảng cách giữa hai người gần, ánh mắt trầm lắng, giọng điềm tĩnh, khiến trái tim Tiểu Yến loạn nhịp.
Một buổi sáng khác, khi nhóm thử nghiệm dự án ngoài sân, Lý An và Trương Hạo cố tình tạo tình huống dở khóc dở cười: thả bóng bay làm Tiểu Yến giật mình. Hạ Duy lập tức đưa tay giữ cô, khoảng cách chỉ còn vài cm.
“Cẩn thận,” anh nói nhẹ, giọng trầm nhưng dịu dàng.
Cô đỏ mặt, tim nhói lên, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng tình cảm dành cho Hạ Duy không còn mơ hồ nữa.
Tuy nhiên, cao trào tình cảm cũng đi kèm những thử thách nhỏ. Một hôm, Tiểu Yến vô tình nghe Hạ Duy trò chuyện với một nữ sinh khác về dự án. Cô hiểu lầm, cho rằng anh quan tâm đến bạn khác nhiều hơn mình. Trái tim cô bỗng nhói lên, cô lảng tránh ánh mắt Hạ Duy suốt buổi chiều.
Anh nhận ra sự thay đổi trong thái độ cô, nhưng chưa hiểu lý do. Khi đến gần, cô cúi đầu, im lặng. Hạ Duy nhíu mày, ánh mắt trầm lắng:
“Cô… có chuyện gì sao?”
“Em… em không sao…” Tiểu Yến lắp bắp, cố che giấu cảm xúc. Nhưng trái tim cô đang bối rối.
Buổi tối, Tiểu Yến về ký túc xá, suy nghĩ miên man. Cô tự nhủ: “Anh ấy quan tâm đến bạn khác, chắc chắn là bình thường… nhưng sao tim lại đau thế này?”
Ngày hôm sau, Hạ Duy chủ động tìm cô, kéo cô ra góc sân yên tĩnh. Ánh mắt anh trầm lắng, giọng điềm tĩnh:
“Tôi chỉ quan tâm đến cô. Những gì cô nghe được không đúng, đừng lo lắng.”
Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên: “Em… em biết rồi… cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc ấy, sự hiểu lầm tan biến, nhường chỗ cho cảm giác an tâm, ngọt ngào. Cô nhận ra rằng tình cảm dành cho Hạ Duy đã trở nên bền chặt hơn.
Những ngày sau, nhóm hoàn thiện dự án, vừa học tập vừa trải qua những tình huống hài hước, căng thẳng. Mỗi lần Hạ Duy nghiêm nghị nhắc nhở, cúi sát chỉ bài, tim Tiểu Yến lại rung lên từng nhịp.
Một buổi chiều, khi nhóm đi dạo quanh hồ để thư giãn, Hạ Duy bất ngờ kéo tay cô:
“Cô… hãy luôn tin tôi. Tôi sẽ luôn ở bên khi cô cần.”
Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên: “Em… em tin anh…”
Khoảnh khắc ấy, họ đứng giữa hồ, ánh nắng chiếu lên, gió nhẹ thổi qua, tạo nên một bức tranh ngọt ngào, lãng mạn. Những thử thách, hiểu lầm nhỏ từ bạn bè chỉ khiến tình cảm giữa họ thêm bền chặt.
Một buổi tối khác, nhóm họp chuẩn bị cho buổi trình bày dự án trước toàn trường. Tiểu Yến và Hạ Duy luyện tập cùng nhau, ánh mắt liên tục chạm nhau, tạo nên không gian vừa căng thẳng vừa lãng mạn.
Hạ Duy cúi sát chỉ từng chi tiết, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp:
“Cô yên tâm. Chúng ta sẽ làm tốt.”
Cô đỏ mặt, tim rung lên, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng học đường không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi trái tim cô rung động.
Ngày trình bày, lớp tụ tập tại hội trường. Tiểu Yến và Hạ Duy đứng bên nhau, ánh mắt trao nhau sự ủng hộ. Khi đến lượt nhóm, Tiểu Yến mở đầu phần lý thuyết, giọng run run nhưng đầy tự tin nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng cùng Hạ Duy.
Anh đứng sát bên, thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa khích lệ. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, trái tim cô lại nhói lên từng nhịp. Khi kết thúc, cô thở dài nhẹ nhõm, nhận ra rằng bản thân đã vượt qua áp lực nhờ sự hỗ trợ và quan tâm của Hạ Duy.
Giáo viên khen ngợi: “Nhóm các em phối hợp tốt. Tiểu Yến và Hạ Duy, các em làm rất tốt.”
Tiểu Yến đỏ mặt, cúi đầu, nhưng nhìn sang Hạ Duy, thấy anh mỉm cười hiếm hoi, ánh mắt tràn đầy trìu mến. Khoảnh khắc này, họ trao nhau nụ cười chân thành, ngọt ngào, nhưng không cần lời nói quá nhiều.
Những ngày tiếp theo, tình cảm giữa hai người tiếp tục phát triển. Họ cùng nhau học tập, chia sẻ từng khoảnh khắc trong cuộc sống, từ việc giải bài tập, đi dạo, ăn vặt, đến những trò nghịch ngợm trong lớp.
Tiểu Yến nhận ra rằng, học đường không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi trái tim cô rung động, và Hạ Duy chính là người khiến trái tim ấy rung lên từng nhịp. Khoảnh khắc ngọt ngào, xen các tình huống hài hước, căng thẳng học đường tạo nên nhịp truyện hấp dẫn, khiến độc giả không thể rời mắt.