học bá và cô nàng trâu bò

Chương 5: Thử thách cuối kỳ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thi cuối kỳ đã cận kề, Đại học Thanh Hoa bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Những ngày trước đó, Tiểu Yến hầu như chỉ biết chạy đôn chạy đáo từ thư viện đến phòng tự học, từ ký túc xá đến lớp học, với tim đập liên hồi mỗi khi nghĩ đến kỳ thi môn Lý thuyết toán nâng cao.

Nhớ lại những buổi học cùng Hạ Duy, cô vừa hồi hộp vừa háo hức. Anh nghiêm nghị, kiên nhẫn, nhưng ánh mắt đôi khi lại dịu dàng và quan tâm khiến cô khó lòng tập trung vào bài vở. Chiến lược “câu giờ” của cô dần trở nên khó áp dụng khi kỳ thi sắp đến, vì mỗi phút đều quan trọng.

Sáng hôm đó, Tiểu Yến đến phòng tự học sớm. Hạ Duy đã ngồi sẵn, gọn gàng, sách vở thẳng tắp trước mặt, tay cầm bút, ánh mắt tập trung. Anh nhìn cô, nghiêm nghị:

“Cô đã chuẩn bị đủ chưa? Chỉ còn một tuần nữa là thi.”

“Dạ… em… em đang cố gắng ạ,” Tiểu Yến đáp, tim đập mạnh.

Hạ Duy nhíu mày: “Cố gắng thôi chưa đủ. Cô phải nghiêm túc hơn. Nếu muốn qua môn này, phải tập trung hết sức.”

Cô gật đầu, vừa sợ vừa háo hức.

Buổi học hôm đó, Hạ Duy đưa cho Tiểu Yến một loạt bài tập mô phỏng đề thi. Cô nhìn những con số, công thức dài ngoằng, đầu óc như quay cuồng. Cô cố gắng nhớ từng bước, nhưng liên tục làm sai, khiến Hạ Duy thở dài không ngừng.

Nhưng lần này, Tiểu Yến không còn “câu giờ” hay tránh né như trước. Cô quyết tâm đối mặt, mặc dù tim đập mạnh.

Một lúc sau, Hạ Duy cúi xuống, nhẹ nhàng chỉ từng bước cho cô, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng. Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, dường như không chỉ quan tâm đến kết quả học tập, mà còn muốn đảm bảo cô hiểu bài.

Tiểu Yến đỏ bừng, cố gắng tập trung, nhưng lại thấy tim mình rung lên mỗi khi anh cúi sát gần cô để chỉ bài. Cô lẩm bẩm: “Mình… chắc chắn đang thích anh ấy rồi…”

Chiều hôm đó, nhóm học tập gặp nhau tại thư viện để tổng hợp bài. Tiểu Yến lo lắng khi nghĩ đến kỳ thi, Lý An thì say sưa ghi chú, còn Trương Hạo… vẫn đứng nhìn cô cười khúc khích: “Cậu cứ đỏ mặt hoài, Tiểu Yến, chắc cậu thích anh Học bá đó hả?”

Tiểu Yến đỏ mặt, cúi xuống: “Em… em không… không có gì đâu!”

Trong khi nhóm đang bàn luận, Hạ Duy đi ngang, mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch: “Cô đã làm đúng phần mình chưa?”

Cô gật đầu, nhưng tim đập mạnh. Anh cúi xuống, chỉ cho cô một chi tiết nhỏ trong bài tập. Khi ánh mắt chạm nhau, cô cảm nhận được sự gần gũi kỳ lạ, vừa khiến cô lo lắng, vừa khiến tim cô bùng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Những ngày tiếp theo, Tiểu Yến gần như sống trong thế giới bài tập và công thức. Nhưng mỗi khi thấy Hạ Duy, cô lại quên mất áp lực học tập, bị cuốn vào ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quan tâm của anh.

Một buổi chiều, khi hai người ngồi học ngoài sân, gió nhẹ thổi qua mái tóc, Hạ Duy nhìn cô: “Cô đã tiến bộ nhiều. Nhưng nếu muốn điểm cao, phải luyện thêm những bài khó hơn.”

“Dạ… em sẽ cố gắng,” Tiểu Yến đáp, nhưng lòng run rẩy.

Anh cúi xuống, giọng trầm: “Nếu cô gặp khó khăn, hãy nói với tôi. Tôi sẽ giúp.”

Tiểu Yến đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô biết mình không thể tránh né cảm xúc nữa. “Em… em biết rồi… ạ.”

Ngày thi đến gần, không khí lớp học trở nên căng thẳng. Tiểu Yến cố gắng ôn bài, nhưng đầu óc mệt mỏi và áp lực khiến cô mất tập trung. Một buổi tối, Hạ Duy đến ký túc xá của cô để xem lại bài tập cuối cùng trước kỳ thi.

Anh nghiêm nghị: “Cô phải tập trung tối đa. Tôi sẽ không nhắc lại nhiều lần.”

Tiểu Yến gật đầu, lòng vừa lo vừa vui. Cô nhận ra rằng mình đã tin tưởng anh đến mức muốn làm tốt chỉ để không khiến anh thất vọng.

Trong lúc học, cô làm sai một phép tính, Hạ Duy cúi xuống chỉ cho cô. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim cô loạn nhịp. Cô thầm nghĩ: “Mình… mình thích anh ấy thật rồi…”

Ngày thi đến, Tiểu Yến hồi hộp bước vào phòng thi. Hạ Duy đứng cạnh, ánh mắt trầm lắng, dường như nhắc nhở cô bình tĩnh. Khi giáo viên phát đề, cô mở ra, nhìn những con số và công thức quen thuộc nhưng vẫn khiến cô run.

Nhưng nhờ những ngày học tập chăm chỉ cùng Hạ Duy, cô bắt đầu làm bài một cách tự tin hơn. Mỗi câu hỏi khó, cô nhớ lại những bước Hạ Duy đã chỉ, nhắc nhở bản thân bình tĩnh.

Khi gần hết giờ, Tiểu Yến thở dài, nộp bài. Cô nhìn ra cửa, thấy Hạ Duy đứng đó, ánh mắt trầm lắng nhưng có chút dịu dàng. Cô bước tới, tim đập mạnh:

“Cảm ơn… anh đã giúp em.”

Hạ Duy nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cô đã làm tốt. Chỉ cần giữ phong độ này, mọi thứ sẽ ổn.”

Tiểu Yến đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em sẽ cố gắng hơn nữa.”

Buổi chiều sau kỳ thi, nhóm học tập tụ tập tại sân trường. Tiểu Yến cảm nhận được sự nhẹ nhõm, áp lực tan biến. Hạ Duy ngồi cạnh cô, ánh mắt nhìn xa xăm nhưng vẫn dõi theo cô.

Cô thầm nghĩ: “Không chỉ là học tập… mình còn muốn gần anh ấy hơn.”

Khoảnh khắc ấy, hai người đứng dậy cùng đi dạo quanh khuôn viên. Gió chiều thổi qua, mái tóc cô bay nhẹ, Hạ Duy vô tình chạm tay vào cô khi đưa sách vở về bàn. Tiểu Yến đỏ mặt, nhưng tim lại rung lên từng nhịp.

Từ đó, mối quan hệ giữa Học bá và cô nàng trâu bò bước sang một giai đoạn mới: vừa vượt qua áp lực học tập, vừa phát triển những rung động ngọt ngào, khiến cả hai vừa căng thẳng vừa háo hức với từng khoảnh khắc gặp gỡ, trò chuyện, và nhìn nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×