Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, không khí Đại học Thanh Hoa dường như thoáng đãng hơn hẳn. Sinh viên rộn ràng ra về, nhưng Tiểu Yến vẫn cảm thấy một áp lực mơ hồ: cô vừa vui vì vượt qua kỳ thi, vừa lo lắng về kết quả.
Sáng hôm đó, cô bước vào lớp, bất ngờ thấy Hạ Duy đang đứng trò chuyện với một nhóm sinh viên khác. Khi ánh mắt anh chạm vào cô, khóe môi anh khẽ nhếch, nhưng trong lòng cô vẫn rộn lên một cảm giác lạ: vừa vui vừa… hơi lo lắng.
Cô cố gắng tập trung học bài, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt dõi theo Hạ Duy. Lúc này, Lý An tiến đến, nghiêng đầu nhìn cô:
“Cậu nhìn anh ấy như đang… mơ mộng vậy, Tiểu Yến?”
Cô đỏ mặt, lắp bắp: “Em… em không…”
Nhưng chưa kịp phản bác, Trương Hạo cười khúc khích: “Cậu thích anh Học bá đó, phải không?”
Tiểu Yến muốn lăn ra đất, nhưng không thể tránh ánh mắt Hạ Duy. Cô thầm nhủ: “Mình… mình thích anh ấy thật rồi.”
Chiều hôm đó, khi hai người học cùng nhau trong phòng tự học, một cơn bão bất ngờ kéo đến. Mưa rào ào ạt, tiếng mưa đập vào cửa sổ như trống trận. Tiểu Yến nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: “Ôi trời… mưa thế này, chắc phải ở lại thư viện thôi.”
Hạ Duy đứng dậy, kéo ghế cho cô: “Ở lại đây học thêm, tôi sẽ hướng dẫn cô cho xong phần bài tập còn dang dở.”
Cô gật đầu, tim đập mạnh. Mưa bên ngoài ào ạt, nhưng trong phòng, không khí lại ấm áp và tập trung. Hạ Duy cúi xuống chỉ từng chi tiết trong bài, giọng trầm nhưng dịu dàng, khiến Tiểu Yến khó lòng tập trung vào bài tập mà không bị loạn nhịp.
Một vài lần, cô làm sai, Hạ Duy chỉ nhẹ nhàng: “Cô xem lại bước này.” Mỗi lần như vậy, anh cúi sát gần cô, tay chỉ từng dòng chữ, khiến trái tim cô bỗng dưng bùng lên một cảm giác kỳ lạ.
Khi cơn mưa tạm ngớt, hai người chuẩn bị ra về thì phát hiện nước mưa tràn vào phòng, làm một phần bài tập bị ướt. Tiểu Yến hoảng hốt: “Ôi không… bài tập của em…”
Hạ Duy nghiêm nghị: “Không sao. Chúng ta sẽ làm lại, nhưng phải cẩn thận hơn.”
Trong lúc giúp cô thu dọn, một tình huống dở khóc dở cười xảy ra: Tiểu Yến trượt chân, Hạ Duy kịp thời nắm tay cô. Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm. Tiểu Yến đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Hạ Duy vẫn bình tĩnh, chỉ nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch:
“Cẩn thận lần sau.”
Cô chỉ biết gật đầu, không nói được lời nào, lòng vừa xấu hổ vừa rung động.
Ngày hôm sau, một tin đồn lan nhanh trong lớp: “Học bá Hạ Duy nắm tay Tiểu Yến khi dọn sách.” Nhiều bạn cùng lớp cười khúc khích, Lý An thì tinh nghịch: “Thấy chưa, chuyện này không chỉ có học đâu!”
Tiểu Yến đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt Hạ Duy. Nhưng khi nhìn thấy anh, cô nhận ra rằng anh cũng không giấu nụ cười hiếm hoi. Một luồng cảm xúc vừa bối rối vừa thích thú lan tỏa trong lòng cô.
Tối hôm đó, Tiểu Yến về ký túc xá, vẫn còn hồi hộp vì cơn bão và sự cố trong phòng tự học. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài trời, tự nhủ: “Anh ấy… anh ấy quan tâm đến mình thật… nhưng sao tim lại đập nhanh thế này?”
Hạ Duy, ở phòng học bên cạnh, nhìn qua cửa sổ, ánh mắt trầm lắng: “Cô ấy… không giống bất kỳ ai tôi từng gặp.”
Một ngày cuối tuần, lớp được phân công làm dự án nhóm tiếp theo. Tiểu Yến và Hạ Duy cùng một nhóm, phải làm việc chung liên tục trong suốt buổi chiều. Trong lúc giải bài, Trương Hạo cố tình làm trò, khiến Tiểu Yến lúng túng.
Hạ Duy liền nghiêm nghị: “Cô tập trung đi, để anh xử lý phần còn lại.”
Cô đỏ mặt, vừa bực vừa vui. Mỗi lần anh nghiêm túc nhắc nhở, tim cô lại loạn nhịp. Lúc nhóm nghỉ giải lao, Hạ Duy kéo cô ra góc khuất:
“Cô có mệt không?”
“Dạ… em… em ổn ạ…” Cô lúng túng, nhìn anh, ánh mắt tràn đầy bối rối.
Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu cô mệt, cứ nói với tôi. Tôi sẽ giúp.”
Khoảnh khắc ấy, Tiểu Yến cảm nhận được sự quan tâm chân thành. Trái tim cô rung lên từng nhịp, không còn nghi ngờ rằng tình cảm của mình dành cho Hạ Duy đang lớn dần từng ngày.
Nhưng không phải mọi chuyện đều êm đẹp. Một biến cố nhỏ xảy ra khi Tiểu Yến vô tình nghe được Hạ Duy trò chuyện với một sinh viên khác về đề thi sắp tới. Cô hiểu nhầm, cho rằng anh đang chỉ giúp cô vì trách nhiệm, không phải vì quan tâm thật sự.
Cô buồn bã, lảng tránh ánh mắt Hạ Duy suốt buổi chiều. Anh nhận ra sự thay đổi trong thái độ của cô, nhưng không biết lý do. Khi đến gần, cô cúi đầu, im lặng.
Hạ Duy nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch: “Cô… có chuyện gì sao?”
“Em… em không sao…” Tiểu Yến lắp bắp, cố che giấu cảm xúc, nhưng lòng đầy bối rối.
Anh im lặng, ánh mắt trầm lắng, không buông lời nhắc nhở, chỉ đứng đó, chờ cô mở lòng. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người vừa gần vừa xa, khiến trái tim cả hai cùng rối bời.
Buổi tối, Tiểu Yến về ký túc xá, tự nhủ: “Mình không nên hiểu lầm anh ấy… nhưng sao cảm giác lại khó chịu quá…”
Hạ Duy, sau khi dọn dẹp xong nhóm học, đi qua cửa sổ ký túc xá, nhìn cô từ xa, thở dài: “Cô ấy… buồn vì hiểu lầm. Mình phải làm gì để cô ấy yên tâm…”
Ngày hôm sau, anh chủ động tìm cô, nói chuyện, giải thích, nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, khiến Tiểu Yến vừa ngượng vừa ấm lòng. Cô nhận ra rằng, những rung động ngọt ngào trước đây không phải do tưởng tượng, mà là tình cảm thật sự của cả hai.
Từ biến cố nhỏ này, mối quan hệ giữa Học bá và cô nàng trâu bò tiến triển rõ rệt: họ học cùng nhau, hiểu nhau hơn, quan tâm nhau nhiều hơn. Những rung động ngọt ngào xen lẫn căng thẳng học đường ngày càng đậm nét, khiến độc giả vừa hồi hộp vừa thích thú theo dõi từng khoảnh khắc của hai người.
Cơn bão bất ngờ không chỉ mang mưa về, mà còn làm trái tim cả hai rung lên những nhịp điệu mới, mở ra chương mới cho tình cảm học đường đầy thú vị và ngọt ngào.