Sau khoảnh khắc ngọt lịm đầu tiên, mối quan hệ giữa Hạ Duy và Tiểu Yến trở nên gần gũi hơn. Không chỉ học tập cùng nhau, họ còn dành thời gian trò chuyện, đi dạo quanh khuôn viên trường, hoặc cùng nhau ăn vặt trong căng tin. Tiểu Yến cảm nhận được rằng trái tim cô đã hoàn toàn thuộc về anh, trong khi Hạ Duy cũng bắt đầu xuất hiện những biểu hiện quan tâm rõ rệt hơn.
Nhưng sự gần gũi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của bạn bè. Lý An, vốn tinh nghịch và nhạy bén, sớm nhận ra ánh mắt đầy trìu mến của Hạ Duy dành cho Tiểu Yến. Cô không giấu nổi vẻ tò mò, thỉnh thoảng nháy mắt trêu chọc Tiểu Yến:
“Cậu nhìn anh ấy thế kia, chắc là đang nghĩ tới ai rồi phải không?”
Tiểu Yến đỏ mặt, lúng túng: “Em… em không…”
Nhưng ngay cả Trương Hạo cũng bắt đầu để ý. Anh ta cười khúc khích: “Cậu hai người dạo này thân thiết quá nhỉ. Tiểu Yến, cậu đang thích Học bá hả?”
Cô chỉ biết cúi gằm, tim đập nhanh. Thực tế, cô không còn cách nào che giấu tình cảm nữa.
Một buổi chiều, lớp tổ chức buổi học nhóm ngoài sân. Trời trong xanh, nắng nhẹ, nhưng một số bạn trong lớp bắt đầu tinh nghịch, tạo những tình huống dở khóc dở cười. Khi Tiểu Yến và Hạ Duy đang cùng nhau giải bài tập, một cơn gió nhẹ thổi qua, Trương Hạo vô tình làm rơi cuốn sách chạm vào chân Tiểu Yến.
Cô ngồi xuống, cúi gằm lấy sách, nhưng Hạ Duy lập tức nhảy tới, cúi sát để nhặt cuốn sách giúp cô. Khoảnh khắc này khiến Tim Tiểu Yến loạn nhịp. Ánh mắt anh nhìn cô, trầm lắng nhưng ấm áp, khiến cô đỏ mặt không ngừng.
Nhìn cảnh này, Lý An cười tinh nghịch: “Thấy chưa, ánh mắt anh ấy nhìn cô khác hẳn. Tiểu Yến, chắc chắn cậu thích anh ấy thật rồi.”
Tiểu Yến cúi xuống, cố gắng không để lộ cảm xúc, nhưng lòng vẫn lâng lâng. Cô biết rằng tình cảm giữa hai người đã tiến thêm một bước.
Nhưng thử thách tình cảm cũng bắt đầu xuất hiện. Một hôm, Hạ Duy đưa Tiểu Yến đến thư viện để làm bài tập, nhưng gặp một nữ sinh khác cùng lớp đang cần sự giúp đỡ. Hạ Duy cúi xuống chỉ bài cho cô ấy, ánh mắt nghiêm túc.
Tiểu Yến đứng lặng, tim bỗng nhói lên. Cô hiểu rằng anh chỉ đang giúp bạn học, nhưng lòng vẫn cảm thấy ghen tị nhẹ. Một cảm giác vừa bực vừa lo lắng len lỏi trong cô.
Hạ Duy nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô, nhưng chưa hiểu lý do. Anh quay sang, nghiêm nghị:
“Cô… có chuyện gì sao? Tại sao trông không vui?”
“Em… em không sao…” Tiểu Yến lắp bắp, cố che giấu cảm xúc. Nhưng trái tim cô không thể che giấu nỗi lo sợ: liệu tình cảm của anh dành cho cô có thật sự riêng tư hay chỉ là sự quan tâm thông thường?
Buổi tối, Tiểu Yến về ký túc xá, suy nghĩ miên man. Cô tự nhủ: “Anh ấy giúp bạn khác, chắc chắn là bình thường… nhưng sao tim lại đau thế này?”
Ngày hôm sau, Hạ Duy chủ động đến phòng học, ngồi bên cô. Anh nói nhẹ nhàng:
“Cô không cần phải lo lắng. Tôi quan tâm cô, không ai khác.”
Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên từng nhịp. Cô nhìn anh, lòng ấm áp: “Em… em biết rồi… cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc ấy, sự ghen tị nhẹ tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác an tâm, ngọt ngào.
Sau sự kiện đó, mối quan hệ giữa hai người trở nên bền chặt hơn. Họ học cùng nhau, đi dạo, ăn vặt, thậm chí còn chia sẻ những bí mật nhỏ trong cuộc sống. Tiểu Yến nhận ra rằng, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ của Hạ Duy cũng đủ khiến cô hạnh phúc cả ngày.
Nhưng không khí học đường vẫn đầy những tình huống hài hước. Một lần, khi cả lớp chơi trò đoán bài tập, Tiểu Yến vô tình đoán sai, khiến Hạ Duy cười khẽ. Cô đỏ mặt, giận dỗi nhưng vẫn cảm thấy vui.
Một lần khác, Trương Hạo cố tình làm trò, khiến Tiểu Yến bị vấp ngã. Hạ Duy lập tức tới, nắm tay cô, khiến tim cô loạn nhịp. Khoảnh khắc này khiến cả lớp cười ầm lên, còn Tiểu Yến thì đỏ mặt, nhưng trong lòng lại hạnh phúc không tả nổi.
Một buổi chiều khác, Tiểu Yến và Hạ Duy cùng nhau đi dạo quanh hồ. Ánh nắng chiếu lên mái tóc, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Hạ Duy bất ngờ dừng lại, nhìn cô:
“Cô… có muốn thử làm một việc cùng tôi không?”
Tiểu Yến ngạc nhiên: “Việc gì ạ?”
Anh nở nụ cười hiếm hoi, kéo cô lại gần:
“Cùng tôi… thả hoa giấy trên hồ.”
Cô đỏ mặt, nhưng lòng đầy háo hức. Cả hai cùng nhau thả những cánh hoa nhỏ xuống mặt hồ, ánh mắt nhìn nhau, không gian tràn ngập sự lãng mạn, vừa hài hước vừa ngọt ngào.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Tiểu Yến như tan chảy, nhận ra rằng tình cảm dành cho Hạ Duy đã vượt khỏi sự bối rối ban đầu, trở nên sâu sắc và ngọt ngào.
Những ngày tiếp theo, thử thách từ bạn bè vẫn còn, nhưng tình cảm giữa hai người ngày càng bền chặt. Họ học cùng nhau, chia sẻ từng khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống, từ việc giải bài tập, đi dạo, ăn vặt, đến những trò nghịch ngợm trong lớp.
Tiểu Yến nhận ra rằng, tình cảm học đường không chỉ là ánh mắt hay nụ cười, mà còn là sự quan tâm, chia sẻ và những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn hài hước.
Một ngày nọ, khi lớp chuẩn bị kết thúc học kỳ, Hạ Duy kéo cô ra sân trường, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp:
“Cô… hãy luôn tin tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.”
Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên từng nhịp: “Em… em tin anh…”
Khoảnh khắc ấy, họ đứng giữa sân trường, ánh nắng chiếu lên, gió nhẹ thổi qua, tạo nên bức tranh lãng mạn hoàn hảo. Những thử thách, ghen tị nhỏ từ bạn bè, và những tình huống hài hước chỉ khiến tình cảm giữa họ thêm bền chặt.