Mùa học mới bắt đầu với không khí rộn ràng và đầy áp lực. Học kỳ này, lớp Tiểu Yến và Hạ Duy được giao một dự án lớn: bài tập nhóm cuối kỳ, chiếm tới 40% tổng điểm. Đề bài phức tạp, đòi hỏi sự hợp tác giữa các thành viên, và đặc biệt là khả năng sáng tạo cùng tư duy logic cao.
Tiểu Yến vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết rằng đây là cơ hội để thể hiện khả năng học tập, đồng thời tiếp tục gần gũi Hạ Duy. Khi nhìn thấy anh đứng trước bảng, nghiêm nghị nhưng vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh, tim cô bỗng nhói lên.
Ngay buổi sáng, nhóm họp tại thư viện. Hạ Duy chủ động phân công công việc, ánh mắt dõi theo Tiểu Yến:
“Cô phụ trách phần giải thích lý thuyết. Tôi và những người khác sẽ thực hiện phần thực hành. Nếu gặp khó khăn, cứ nhờ tôi.”
Tiểu Yến gật đầu, lòng vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô biết rằng đây là cơ hội để chứng tỏ khả năng, nhưng cũng là cơ hội để ở gần anh nhiều hơn.
Nhóm bắt đầu làm việc, không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hài hước. Trương Hạo liên tục trêu chọc Tiểu Yến, cố tình làm sai công thức để cô phải sửa. Mỗi lần như vậy, Hạ Duy lại cúi sát bên, chỉ cho cô cách sửa, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy kiên nhẫn.
Tiểu Yến đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng vẫn cố gắng tập trung. Cô thầm nghĩ: “Mình… không thể chối được nữa, mình thích anh ấy thật rồi.”
Giữa buổi làm việc, một tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Lý An vô tình làm đổ cốc nước gần laptop, khiến tất cả dữ liệu tạm thời bị mất. Cả nhóm hoảng hốt, nhưng Hạ Duy bình tĩnh:
“Không sao. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Cô… không cần lo lắng.”
Tiểu Yến cảm nhận được sự quan tâm từ anh. Khoảnh khắc Hạ Duy cúi xuống sát bên, chỉ từng bước cho cô, tim cô loạn nhịp. Ánh mắt anh trầm lắng, giọng điềm tĩnh, khiến cô vừa bối rối vừa rung động.
Sau vài giờ, nhóm dần hoàn thiện dự án. Tiểu Yến nhận ra rằng sự giúp đỡ của Hạ Duy không chỉ giúp cô học tốt, mà còn khiến cô cảm nhận tình cảm sâu sắc hơn.
Chiều hôm đó, lớp ra sân trường để thử nghiệm phần thực hành dự án. Tiểu Yến và Hạ Duy cùng nhau kiểm tra các thiết bị, ánh mắt liên tục chạm nhau. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc Tiểu Yến bay lên, anh vô tình chạm nhẹ vào vai cô khi chỉnh một thiết bị.
Khoảnh khắc ấy, tim cô loạn nhịp. Hạ Duy nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. Tiểu Yến đỏ mặt, cúi xuống, nhưng trong lòng hạnh phúc không tả nổi.
Trương Hạo và Lý An nhìn cảnh này, không khỏi cười khúc khích: “Cậu hai người thân thiết quá rồi kìa!”
Cô chỉ biết lẩm bẩm, đỏ mặt: “Em… em không…”
Ngày hôm sau, Tiểu Yến quyết định chủ động học thêm cùng Hạ Duy để chuẩn bị cho bài thuyết trình. Khi ngồi trong phòng tự học, Hạ Duy nhìn cô, ánh mắt trầm lắng:
“Cô phải tự tin hơn. Bài thuyết trình sẽ thể hiện tất cả những gì chúng ta làm.”
“Dạ… em sẽ cố gắng,” Tiểu Yến đáp, tim đập mạnh.
Trong lúc luyện tập, Hạ Duy bất ngờ đưa cho cô một tấm giấy note:
“Cô… đừng quá áp lực. Tôi sẽ giúp cô. Hãy tin tôi.”
Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên. Đây là lần đầu tiên Hạ Duy bày tỏ quan tâm theo cách riêng, không chỉ qua ánh mắt hay cử chỉ, mà bằng lời nói trực tiếp. Cô cảm thấy trái tim mình tan chảy.
Một buổi chiều khác, nhóm chuẩn bị phần trình bày thực hành. Mọi thứ diễn ra thuận lợi, nhưng Trương Hạo lại làm một trò tinh nghịch: kéo dây thiết bị, khiến Tiểu Yến suýt vấp ngã. Hạ Duy lập tức giữ tay cô, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm.
“Cẩn thận!” anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng.
Cô đỏ bừng mặt, tim đập mạnh, nhưng cũng thấy ấm áp. Đây là khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn căng thẳng học đường, khiến cả cô và độc giả hồi hộp.
Ngày thuyết trình đến, lớp tụ tập tại hội trường. Tiểu Yến và Hạ Duy đứng bên nhau, ánh mắt trao nhau sự ủng hộ. Khi đến lượt nhóm, Tiểu Yến mở đầu phần lý thuyết, giọng run run nhưng đầy tự tin nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng cùng Hạ Duy.
Anh đứng sát bên, thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa khích lệ. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, trái tim cô lại nhói lên từng nhịp. Khi kết thúc, cô thở dài nhẹ nhõm, nhận ra rằng bản thân đã vượt qua áp lực nhờ sự hỗ trợ và quan tâm của Hạ Duy.
Cả nhóm nhận được lời khen từ giáo viên: “Các em phối hợp rất tốt, phần lý thuyết và thực hành đều hoàn chỉnh. Tiểu Yến và Hạ Duy, các em làm rất tốt.”
Tiểu Yến đỏ mặt, cúi đầu, nhưng nhìn sang Hạ Duy, thấy anh mỉm cười hiếm hoi, ánh mắt tràn đầy trìu mến. Cô biết rằng khoảnh khắc này không chỉ là thành quả học tập, mà còn là bước tiến mới trong tình cảm của họ.
Buổi chiều sau, cả nhóm đi dạo quanh hồ để thư giãn. Hạ Duy bất ngờ kéo tay Tiểu Yến, nhìn cô:
“Cô… hôm nay làm tốt. Tôi tự hào về cô.”
Tiểu Yến đỏ mặt, tim nhói lên: “Em… em biết rồi… cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc ấy, họ đứng giữa hồ, ánh nắng chiếu lên, gió nhẹ thổi qua, tạo nên không gian ngọt ngào và lãng mạn. Đây là lần đầu tiên Tiểu Yến nhận ra rằng tình cảm dành cho Hạ Duy đã trở nên sâu sắc và thực sự.
Những ngày tiếp theo, tình cảm giữa Hạ Duy và Tiểu Yến tiếp tục phát triển. Họ cùng nhau học tập, chia sẻ từng khoảnh khắc trong cuộc sống, từ việc giải bài tập, đi dạo, ăn vặt, đến những trò nghịch ngợm trong lớp.
Những thử thách học tập, tình huống hài hước và khoảnh khắc ngọt ngào xen kẽ tạo nên nhịp truyện hấp dẫn. Tiểu Yến nhận ra rằng học đường không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi trái tim cô rung động, và Hạ Duy chính là người khiến trái tim ấy rung lên từng nhịp.
Khoảnh khắc này đánh dấu một bước ngoặt quan trọng: tình cảm học đường tiếp tục thăng hoa, đồng thời sự gắn kết trong học tập giúp hai người trở nên hiểu nhau hơn, tạo nền tảng vững chắc cho những chương tiếp theo.