Ngày đầu tiên của kỳ học mùa thu, khuôn viên Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn rộn ràng hơn bao giờ hết. Những tán lá vàng nhè nhẹ rơi trên lối đi, ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ, nhuộm vàng cả hành lang dài. Trong phòng thí nghiệm tâm lý học tầng ba, một nhóm sinh viên đang chuẩn bị cho dự án nghiên cứu đặc biệt nhất mà khoa từng thực hiện: “Thần thức và ký ức tiền kiếp”.
Linh, nữ sinh năm cuối, đứng trước bảng trắng, mắt dõi theo các đồng nghiệp. Cô có mái tóc đen mượt buông lơi, ánh mắt thường mang nét suy tư sâu lắng, và hôm nay, đôi mắt ấy như ánh lên một tia tò mò pha lẫn hồi hộp. Cạnh cô là Thắng, nam sinh năng động, luôn mang nụ cười nửa hồn nhiên nửa tinh quái. Thắng là người sẽ đảm nhận vai trò thu thập dữ liệu thí nghiệm, nhưng hôm nay trông anh cũng không giấu được sự hứng khởi: “Các cậu chuẩn bị tinh thần chưa? Đây là lần đầu tiên chúng ta áp dụng mô hình hồi quy ký ức tiền kiếp vào nhóm người sống thực tế đấy.”
Mai và Huy, hai sinh viên khác, đang lắp đặt các thiết bị theo dõi sóng não và nhịp tim. Huy, vốn là người ít nói, chăm chú điều chỉnh từng cảm biến, đôi mắt lóe lên niềm say mê khoa học. Mai thì vui vẻ hơn, liên tục nháy mắt với nhóm, cười rộn ràng: “Các cậu yên tâm đi, hôm nay chắc chắn sẽ có vài phát hiện thú vị đấy.”
Còn An, cô gái nhỏ nhắn nhưng luôn toát ra vẻ trầm ổn, đang kiểm tra danh sách tình nguyện viên tham gia thí nghiệm. Cô vốn học chuyên ngành tâm lý lâm sàng, và luôn nhạy cảm với những hiện tượng bất thường, nhưng hôm nay cũng phải thừa nhận: trái tim cô đập nhanh vì vừa hồi hộp vừa tò mò.
Linh lấy một tờ giấy từ kệ và giọng cô vang lên, trong trẻo nhưng nghiêm túc: “Chúng ta sẽ bắt đầu với bài trắc nghiệm nhận thức về ký ức tiền kiếp. Nội dung sẽ yêu cầu các tình nguyện viên nhớ lại những hình ảnh mơ hồ, cảm giác lạ lùng, hoặc những khoảnh khắc tưởng như đã từng trải qua.”
Các sinh viên nhìn nhau, vừa hứng khởi, vừa lo lắng. Dự án này không chỉ mang tính khoa học mà còn ẩn chứa những yếu tố tâm linh mà chưa ai trong nhóm dám khẳng định là có thật. Trong đầu Linh, một câu hỏi vang lên liên tục: “Liệu chúng ta đang thực sự bước vào một vùng đất chưa được khám phá, hay chỉ là những ảo giác do tâm lý tạo ra?”
Khi tình nguyện viên đầu tiên bước vào phòng, không khí bỗng chùng xuống. Người này, một cô gái trẻ, trông có vẻ lo lắng nhưng tò mò, ngồi xuống ghế, tay bấu chặt vào mép bàn. Linh nhẹ nhàng hướng dẫn: “Hãy thư giãn, nhắm mắt lại, và cố gắng nhớ lại bất kỳ hình ảnh hoặc cảm giác nào xuất hiện trong tâm trí, dù nó kỳ lạ hay mơ hồ đến đâu.”
Ánh đèn phòng thí nghiệm hắt lên từng bóng trên trần, tạo thành những hình thù lạ lùng, như đang nhảy múa theo nhịp thở của từng người trong phòng. Lúc đầu, chỉ là vài biểu hiện nhỏ: nhíu mày, thở gấp, tay run rẩy. Nhưng rồi, mắt cô gái bỗng mở to, nhìn trống rỗng về phía trước, lẩm bẩm một vài từ không ai hiểu.
Linh tiến đến, đặt tay nhẹ lên vai cô gái: “Bạn ổn chứ? Hãy nói cho tôi biết bạn nhìn thấy gì.”
Nhưng cô gái chỉ quay đầu, giọng thay đổi, trầm khàn hơn, phát ra những câu nói mà Linh cảm giác như từ một con người khác: “Tại sao… lại là tôi? Sao họ bỏ tôi?”
Cả nhóm im lặng, không ai dám cắt ngang. Thắng nắm tay Mai, cả hai đều cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Huy nhanh chóng ghi chú mọi phản ứng, trong khi An lặng lẽ quan sát, miệng mấp máy đọc lại danh sách những hiện tượng từng được ghi nhận trong nghiên cứu trước đây.
“Đây… không phải đơn giản chỉ là ảo giác,” An thầm nghĩ. Linh cũng cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ: một cảm giác xa lạ nhưng quen thuộc, như thể cô đang đứng trước một cánh cửa dẫn vào một thế giới khác, nơi ký ức của nhiều người đan xen với nhau, chồng chéo, và bị vướng mắc bởi những uẩn khúc chưa giải quyết.
Sau hơn hai giờ, buổi thí nghiệm kết thúc. Các tình nguyện viên rời đi, nhưng trong phòng vẫn còn lại một không khí nặng nề. Mọi người không ai nói nhiều, chỉ lặng lẽ dọn dẹp thiết bị. Thắng đột ngột phá vỡ sự im lặng: “Các cậu có cảm giác như… có ai đó đang theo dõi chúng ta không?”
Linh khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng cô cũng rùng mình. Cô không biết đó là linh cảm hay chỉ là sự mệt mỏi sau thí nghiệm căng thẳng, nhưng ánh mắt cô vô thức liếc về phía một góc phòng, nơi bóng tối kéo dài trên trần nhà, dường như nhấp nháy theo nhịp thở.
Mai cười gượng, xua tay: “Chắc là do tụi mình căng thẳng thôi. Nhìn lại mà xem, hôm nay là buổi đầu tiên mà.”
Nhưng An, trầm ngâm, thốt lên một câu khiến mọi người đều im bặt: “Không… có điều gì đó đã được đánh thức hôm nay. Tôi cảm nhận được… một linh hồn đang quan sát chúng ta, và nó không hài lòng.”
Cả nhóm im lặng, tim đập nhanh. Linh biết, từ khoảnh khắc này, dự án không còn là trò chơi khoa học bình thường nữa. Một cánh cửa đã mở ra, và họ vừa bước chân vào vùng đất tâm linh – nơi lý trí và siêu nhiên giao thoa một cách rùng rợn.
Ánh nắng chiều dần tắt, kéo theo bóng tối tràn vào phòng thí nghiệm. Linh nhìn ra cửa sổ, thấy những tán lá rung rinh trong gió, và cô chợt cảm thấy một cảm giác kỳ lạ: một điều gì đó sắp xảy ra, điều gì đó mà không ai trong nhóm có thể đoán trước được…