hội chứng nhập hồn

Chương 2: Thí nghiệm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, phòng thí nghiệm trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Những tấm rèm trắng che ánh nắng mặt trời, tạo ra một không gian vừa sáng vừa mờ, như giữa ranh giới của thực tại và giấc mơ. Nhóm sinh viên tập trung, sắp xếp lại thiết bị, kiểm tra các cảm biến nhịp tim, sóng não và máy ghi hình.

Linh đứng trước bảng, tay cầm tờ kế hoạch thí nghiệm. Hôm nay là lần đầu tiên họ áp dụng bài trắc nghiệm kết nối ký ức tiền kiếp với nhóm tình nguyện viên. Cô cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, vừa hồi hộp vừa lo lắng.

“Được rồi,” Linh nói, giọng vừa trấn an vừa nghiêm túc. “Hãy bắt đầu. Hãy đảm bảo rằng các tình nguyện viên được thư giãn tuyệt đối. Mỗi người sẽ trải qua hai giai đoạn: đầu tiên là thiền định và tưởng tượng hình ảnh mơ hồ, thứ hai là ghi lại cảm giác hoặc ký ức xuất hiện.”

Thắng đứng cạnh Linh, gật đầu. Anh vừa chỉnh lại máy ghi âm vừa nói nhỏ: “Mong rằng hôm nay mọi việc diễn ra suôn sẻ. Nếu xảy ra bất cứ điều gì… chúng ta phải bình tĩnh.”

Nhóm tình nguyện viên được dẫn vào phòng, mỗi người ngồi trên ghế riêng, mắt nhắm lại, tay đặt thoải mái trên bàn. Không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy ghi âm và tiếng nhịp tim nhẹ đều đều của các thiết bị.

Linh bắt đầu hướng dẫn: “Hãy hít thật sâu, thở đều. Tưởng tượng một khung cảnh xa lạ, một nơi bạn chưa từng đến nhưng cảm giác quen thuộc. Cố gắng tập trung vào hình ảnh, màu sắc, âm thanh và cảm giác của không gian đó.”

Những phút đầu tiên trôi qua yên ắng. Mai và Huy chăm chú quan sát các biểu hiện trên mặt tình nguyện viên. Một số người có vẻ mơ màng, môi mấp máy, lông mày nhíu lại.

Đột nhiên, một tình nguyện viên, cậu bé tên Minh, run rẩy, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Linh bước tới, hỏi nhẹ nhàng: “Em thấy gì vậy?”

Cậu bé thở gấp, giọng khàn đặc: “Có… có ai đó đứng sau em… nói… gọi tên em.”

Cả nhóm giật mình. Thắng tiến tới, ánh mắt căng thẳng: “Ai đứng sau em? Không có ai cả mà!”

Nhưng Minh vẫn run rẩy, như đang nhìn thấy điều mà không ai khác thấy: “Họ… họ muốn em làm… một việc… nhưng em không biết… phải làm sao…”

Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô thầm nhủ: Đây không thể chỉ là tưởng tượng. Có điều gì đó đang tác động trực tiếp lên cậu bé.

Trong khi đó, Mai ghi chú từng chi tiết: ánh mắt Minh đảo qua, hơi thở gấp, tay run lên, môi mấp máy những từ lạ. An thì lặng lẽ quan sát, lòng đầy lo lắng: “Nếu hiện tượng này xảy ra liên tục, chúng ta phải xem xét khả năng có sự hiện diện siêu nhiên trong phòng.”

Sau vài phút, Minh bất ngờ hét lên, bật dậy khỏi ghế, lưng cong, tay co quắp như chống lại một lực vô hình: “Không… để họ làm tôi!”

Thắng vội chạy tới, giữ cậu bé lại, nhưng Minh la toáng lên: “Họ… họ đang ở khắp nơi… trong phòng… trong chúng ta!”

Cả nhóm choáng váng. Đồ vật trên bàn rung lắc nhẹ, tờ giấy bay lơ lửng trước mặt. Ánh đèn nhấp nháy liên tục, tạo ra bóng tối nhảy múa trên trần. Linh cảm giác môi trường xung quanh bỗng trở nên khác lạ, như bị cuốn vào một thế giới song song.

Cô cố gắng giữ giọng trấn an: “Mọi người bình tĩnh, hít thở sâu. Minh, hãy cố gắng tập trung vào giọng cô.” Nhưng Minh như không nghe thấy. Cậu bé quay đầu nhìn vào không gian trống, mắt mở to, miệng lẩm bẩm những câu không ai hiểu.

An tiến tới, giọng run run: “Các cậu, chúng ta cần dừng lại. Hiện tượng này… không thể giải thích bằng khoa học thường.”

Mai nhìn quanh, đôi mắt tràn đầy lo lắng: “Nhưng nếu dừng lại bây giờ, chúng ta sẽ bỏ lỡ dữ liệu quan trọng. Chúng ta phải tiếp tục, nhưng… phải cẩn thận.”

Linh đứng giữa, trái tim đập dồn dập. Cô nhìn Minh, rồi nhìn nhóm: “Chúng ta đang bước vào ranh giới giữa khoa học và tâm linh. Và từ khoảnh khắc này, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.”

Đột nhiên, Minh ngã xuống, bất tỉnh. Nhóm vội vàng kiểm tra nhịp tim, may mắn mọi thứ bình thường, nhưng ánh mắt cậu vẫn mở, trống rỗng. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả phòng thí nghiệm.

Thắng thở dài, vẻ mặt lo lắng: “Chúng ta phải ghi lại mọi thứ, không bỏ sót chi tiết nào. Điều này… vượt quá mọi lý thuyết tâm lý mà chúng ta từng học.”

Linh cúi đầu, ghi chép chi tiết, tay run. Trong lòng cô, một nỗi băn khoăn lớn lao nhen nhóm: Liệu những hiện tượng này chỉ là phản ứng tâm lý, hay có một linh hồn thực sự đang liên kết với Minh? Và nếu có, nó muốn gì ở chúng ta?

Buổi thí nghiệm kết thúc, các tình nguyện viên rời đi. Không khí phòng thí nghiệm vẫn còn nặng nề, bóng tối dường như linger trên trần nhà, nhấp nháy theo nhịp thở của từng thiết bị.

Mai lên tiếng, giọng lo lắng nhưng cố gắng bình tĩnh: “Hôm nay là lần đầu tiên, nhưng… chúng ta cần phân tích kỹ dữ liệu và chuẩn bị cho lần thử tiếp theo. Nếu không, chúng ta sẽ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

An nhìn quanh, đôi mắt trầm tư: “Không chỉ là thử nghiệm… chúng ta vừa mở ra một cánh cửa. Một cánh cửa mà khi đã bước vào, không ai biết điều gì sẽ chờ đợi phía bên kia.”

Linh im lặng, cảm giác lạnh sống lưng vẫn còn. Cô biết, từ khoảnh khắc này, dự án nghiên cứu không còn là trò chơi khoa học bình thường nữa. Nó đã bước vào lãnh địa của tâm linh – nơi lý trí và siêu nhiên giao thoa một cách rùng rợn.

Và trong tâm trí cô, một suy nghĩ không thể dứt: Liệu ai trong số họ sẽ là người đầu tiên bị nhập hồn?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×