Buổi tối hôm đó, ký túc xá chìm trong im lặng. Ánh đèn vàng dịu hắt qua cửa sổ, nhưng không gian trong phòng Linh vẫn lạnh lẽo, nặng nề. Cô ngồi trên giường, tim đập dồn dập, cảm nhận từng nhịp thở như bị kéo căng. Sau những hành vi kỳ quái ban ngày, Linh biết rằng thực thể đã mạnh hơn, và lần này, nó muốn giao tiếp trực tiếp với cô.
Bỗng nhiên, một cảm giác run rẩy lan tỏa khắp cơ thể. Trong đầu vang lên giọng nói, rõ ràng, không còn mơ hồ:
“Cô nghe ta… cô không thể từ chối… mọi thứ sẽ thay đổi từ khoảnh khắc này.”
Linh co rúm người, tim đập dồn dập. Một phần cô muốn hét lên, bỏ chạy, nhưng cơ thể lại không phản ứng. Trong đầu, giọng nói tiếp tục vang lên: “Cô là của ta… và cô sẽ hiểu ta… nếu muốn sống sót, phải nghe lời ta.”
Cô cảm thấy một luồng năng lượng lạnh chạy dọc sống lưng, xâm chiếm từng ngóc ngách trong tâm trí. Một phần lý trí trong Linh hét lên: “Đừng nhượng bộ! Giữ chặt bản thân!”, nhưng phần còn lại bị lôi cuốn, bị thực thể dẫn dắt.
Ánh sáng từ đèn trần phản chiếu lên mắt Linh, tạo những mảng sáng lạ, khiến cô nhìn thấy bóng mình trên tường như đang dao động, cử động theo những ký hiệu kỳ quái mà cô từng viết. Giọng nói tiếp tục: “Ta ở bên cô… từng hành động, từng suy nghĩ… ta đều thấy… cô sẽ không thoát…”
Linh nhắm chặt mắt, cố hít thở sâu, nhưng tay cô tự động cầm bút, lướt trên giấy, viết ra những ký hiệu mới. Mỗi ký hiệu giống như một thông điệp từ thế giới khác, mà cô không hiểu nổi.
Bỗng dưng, giọng nói biến đổi, trở nên trầm khàn và âm u hơn: “Cô sợ hãi… tốt. Sợ hãi sẽ khiến cô dễ nghe ta hơn. Nhưng nếu cô chống cự… cô sẽ biết hậu quả là gì.”
Mai bước vào phòng, mắt mở to khi thấy Linh đang viết liên tục, miệng mấp máy những từ kỳ lạ. Cô thốt lên: “Linh… cậu làm gì vậy? Dừng lại!”
Linh quay đầu, ánh mắt vô hồn, giọng khác lạ: “Cô ấy… phải nghe… không thể từ chối…”
Mai giật mình, sờ vai Linh, giọng run run: “Cậu phải tập trung… đừng để nó chiếm hoàn toàn…”
Bên ngoài, gió đêm thổi qua cửa sổ, tạo những âm thanh rì rào như tiếng thì thầm. Trong đầu Linh, giọng nói của thực thể hòa lẫn với tiếng gió, vang lên liên tục: “Cô là của ta… và cô sẽ biết sức mạnh của ta… lần sau, sẽ không còn cơ hội chống cự…”
Linh cảm nhận rõ rệt cơ thể mình bị chia đôi: một phần vẫn là cô, nhưng phần còn lại bị thực thể thao túng. Mồ hôi lạnh đổ đầy trán, tim đập dồn dập. Cô biết, đây là lần đầu tiên thực thể giao tiếp trực tiếp, thách thức ý chí của cô.
Thắng và Huy nhanh chóng xuất hiện, quan sát mọi cử chỉ. Thắng thở hổn hển: “Đây là lần đầu tiên thực thể giao tiếp trực tiếp. Chúng ta phải chuẩn bị biện pháp ứng phó mạnh hơn. Nếu nó thao túng hoàn toàn, Linh sẽ mất ý thức.”
An nghiêm giọng, bước tới gần Linh: “Cậu phải giữ lý trí. Hãy tập trung vào nhịp thở, tưởng tượng bản thân tách ra khỏi hành vi hiện tại. Cậu vẫn còn cơ hội kiểm soát.”
Linh nhắm mắt, cố gắng tập trung vào giọng nói của An, nhưng giọng thực thể vẫn vang lên: “Cô không thể thoát… lần này, phải nghe ta… nếu không, cô sẽ biết hậu quả là gì…”
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nhưng Linh vẫn nắm chặt bút, cố gắng giữ phần ý thức còn lại. Cô nhận ra rằng, từ khoảnh khắc này, mọi hành vi, mọi suy nghĩ đều là cuộc đấu tranh giữa ý thức và thực thể.
Buổi tối kéo dài, Linh kiệt sức nhưng vẫn giữ được phần ý thức quan trọng. Thực thể rút lui tạm thời, nhưng giọng nói vang lên một lần cuối, đầy ám ảnh: “Chúng ta sẽ gặp lại… lần sau, cô sẽ không thể chống cự…”
Mai thở phào, nắm chặt tay Linh: “Cậu đã chống cự tốt. Nhưng từ giờ, thực thể sẽ không bỏ qua. Mỗi giấc ngủ, mỗi phút ban ngày… đều có thể là cơ hội để nó thao túng cậu.”
Linh nhìn bóng mình trong gương, tim đập dồn dập. Ánh sáng phản chiếu trong mắt cô kéo dài bóng dáng trên sàn. Một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trào dâng: Liệu cô có giữ được ý thức, hay thực thể sẽ chiếm hoàn toàn, biến cô thành một kẻ không thuộc về thế giới này?
Và trong bóng tối, giọng nói mơ hồ vang lên, đe dọa nhưng quyến rũ: “Lần sau… chúng ta sẽ gần hơn… và cô sẽ không còn lối thoát…”