Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ ký túc xá, nhưng không khí bên trong phòng thí nghiệm lại nặng nề đến kỳ lạ. Nhóm sinh viên đứng xung quanh bàn, nhìn Linh với ánh mắt pha lẫn tò mò và lo lắng. Sau thí nghiệm đêm qua, mọi người đều nhận thấy mức độ ảnh hưởng của thực thể đã tăng đáng kể, và hôm nay là lần đầu tiên họ chứng kiến những hành vi kỳ quái xuất hiện ngay cả vào ban ngày.
Linh ngồi trên ghế, mắt nhìn trống rỗng, tay cầm bút lướt trên giấy, viết những ký hiệu kỳ lạ mà cô chưa từng học. Mai tiến lại gần, giọng run run: “Linh… cậu lại làm gì vậy? Những ký hiệu này… trông rất lạ.”
Linh khẽ quay đầu, giọng trầm và khác lạ: “Tôi… chỉ… phải ghi lại… mọi thứ…”
Không ai hiểu ý nghĩa của những ký hiệu này, nhưng cả nhóm đều cảm nhận năng lượng khác thường bao quanh Linh. Thắng nhíu mày: “Hành vi này… không còn bị giới hạn trong thí nghiệm đêm qua. Thực thể đang chi phối cô ấy cả ngày.”
Huy ghi chép dữ liệu, tay run run: “Đường sóng não của Linh vẫn bất thường. Thực thể đang tác động mạnh, không chỉ vào ban đêm mà còn vào ban ngày. Chúng ta phải tăng cường giám sát.”
Linh bất ngờ đứng dậy, bước về phía cửa sổ, tay vươn ra, mắt nhìn xa xăm. Một phần trong cô muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng cơ thể lại bị chi phối. Trong đầu vang lên giọng nói: “Cô là của ta… không được chống lại… phải nghe ta…”
Mai nắm lấy tay cô, lo lắng: “Linh, hãy giữ lý trí! Chúng ta ở đây, cậu không đơn độc.”
Nhưng thực thể không bỏ qua. Linh bắt đầu cầm điện thoại, quay video chính mình mà không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào ống kính, miệng mấp máy những từ lạ. Cử chỉ của cô vừa tự nhiên vừa kỳ quái, khiến Mai và An rùng mình.
Thắng nghiêm giọng: “Chúng ta phải đưa ra biện pháp kiểm soát. Nếu để tình trạng này tiếp diễn, cô ấy sẽ mất hoàn toàn ý thức vào tay thực thể.”
An nhìn Linh, giọng run run nhưng nghiêm trọng: “Cậu phải tập trung. Hãy giữ lý trí, nhắm mắt, hít thở sâu… Tách ý thức ra khỏi hành vi hiện tại. Đây là cách duy nhất để cậu còn kiểm soát.”
Linh cố gắng, nhưng phần ý thức bị thực thể chiếm cứ vẫn kéo cô ra khỏi hiện thực. Tay cô tiếp tục viết những ký hiệu trên giấy, mắt nhìn xa xăm. Trong đầu vang lên giọng nói: “Cô sẽ không thoát… phải làm theo ta…”
Buổi chiều, nhóm quyết định ghi hình và theo dõi toàn bộ hành vi của Linh. Họ muốn phân tích sự tiến triển của thực thể và mức độ kiểm soát của Linh. Máy quay ghi lại từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng chuyển động tay chân.
Mai lẩm bẩm: “Những gì chúng ta thấy… vượt xa khoa học. Đây không còn là thử nghiệm bình thường nữa. Thực thể đang thao túng hành vi một cách rõ ràng.”
Huy nhìn vào màn hình: “Đúng vậy. Không chỉ đêm qua, mà ban ngày cũng như vậy. Ý thức và thực thể đang giao tranh liên tục trong cơ thể cô ấy. Mỗi giây trôi qua, chúng ta đều ghi lại dữ liệu quý giá… nhưng cũng đầy rủi ro.”
Linh thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm trán. Một phần ý thức vẫn còn, nhưng cô biết rằng thực thể đang thử sức mạnh của mình, từng chút một, không bỏ sót giây phút nào.
Thắng nhìn An, giọng trầm: “Chúng ta phải chuẩn bị phương pháp ứng phó mạnh hơn. Nếu lần sau, thực thể thao túng cô ấy hoàn toàn, hậu quả sẽ khó lường.”
An gật đầu: “Đúng. Chúng ta cần chuẩn bị kế hoạch tách ý thức, và cả biện pháp tâm lý, vật lý nếu cần. Linh không thể để xảy ra tình trạng mất kiểm soát hoàn toàn.”
Buổi tối, khi nhóm rời phòng thí nghiệm, Linh đứng lại nhìn bóng mình trong cửa kính, tim đập dồn dập. Ánh sáng từ màn hình thiết bị chiếu lên mắt cô, kéo dài bóng dáng trên sàn. Cô cảm nhận cơ thể mình bị chia đôi: một phần vẫn là cô, một phần đã hoàn toàn bị thực thể thao túng.
Trong đầu vang lên giọng nói mơ hồ nhưng đầy ám ảnh: “Lần sau… cô sẽ không thể chống cự… chúng ta sẽ gặp lại…”
Linh biết rằng từ khoảnh khắc này, hành vi kỳ quái sẽ xuất hiện không chỉ trong thí nghiệm, mà còn trong sinh hoạt hằng ngày, và nhóm sinh viên phải tìm cách đối phó trước khi ý thức của cô bị chiếm hoàn toàn, mở ra những thử thách căng thẳng và nguy hiểm tiếp theo.