hội chứng nhập hồn

Chương 6: Dấu hiệu nhập hồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, phòng thí nghiệm lại trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, tạo những mảng sáng loang lổ, khiến bóng cây rung rinh bên ngoài trở nên kỳ quái. Nhóm sinh viên tập trung, chuẩn bị cho một phiên thí nghiệm kiểm soát mà Linh là đối tượng chính.

Linh bước vào, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng, cô cảm nhận từng luồng năng lượng lạ quấn quanh cơ thể, nhắc nhở cô rằng thực thể đang ngày càng mạnh mẽ hơn. Tim cô đập dồn dập, hơi thở gấp gáp, nhưng cô vẫn ngồi xuống ghế, nhắm mắt, cố gắng tập trung vào nhịp thở.

Mai quan sát, nghiêm giọng: “Linh, hãy cố gắng giữ lý trí. Chúng ta sẽ theo dõi mọi thứ. Nếu có biểu hiện bất thường, phải báo ngay.”

Linh gật đầu, nhưng trong đầu, giọng nói vang lên: “Hãy nghe ta… không chống lại… làm theo ta…”.

Thắng kiểm tra thiết bị đo sóng não, nhịp tim, huyết áp. Những đường sóng nhấp nháy dữ dội, vượt xa ngưỡng bình thường. Huy ghi chép mọi chi tiết, mắt dán vào màn hình, không bỏ sót một biểu hiện nào.

Khoảng mười phút trôi qua, Linh bắt đầu có những hành động bất thường. Tay cô tự động vẽ những ký hiệu lạ trên giấy, không theo hướng dẫn nào từ nhóm. Miệng cô mấp máy những từ không hiểu, giọng trầm và khàn, khác hẳn giọng bình thường.

An nhíu mày, giọng run run: “Đây là dấu hiệu đầu tiên của sự nhập hồn. Phần ý thức của cậu đang bị chiếm dần. Chúng ta phải kiểm soát kịp thời.”

Mai tiến tới, đặt tay lên vai Linh, nhẹ nhàng: “Cậu cố gắng tập trung vào giọng cô, hít thở sâu… Cậu phải giữ lấy lý trí của mình.”

Linh gật đầu, nhưng hành động của cô vẫn bị chi phối. Tay cô cầm bút, lướt trên giấy, viết ra những từ ngữ kỳ quái, không ai hiểu, đôi mắt mở to nhưng vô hồn. Một phần Linh muốn dừng lại, nhưng phần ý thức bị thực thể chiếm cứ khiến cô không thể kiểm soát.

Thắng hạ giọng: “Mọi người bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên, nhưng chúng ta phải ghi chép tất cả. Đây là cơ hội duy nhất để hiểu rõ cơ chế nhập hồn.”

Huy nghiêng đầu, mắt dán vào màn hình, chỉ tay vào các đường sóng: “Nhìn này, sóng não của Linh đang phản ứng giống như khi Minh bị ảnh hưởng. Nhưng mức độ mạnh hơn hẳn. Thực thể đang chiếm ưu thế.”

Linh cảm nhận rõ rệt từng ý nghĩ của mình bị kéo căng. Một phần cô muốn hét lên, bỏ chạy, nhưng cơ thể như không còn thuộc về cô nữa. Trong đầu vang lên giọng nói: “Cô là người tiếp theo… phải làm theo ta… không được chống lại…”

Mai và An nhanh chóng thực hiện biện pháp hỗ trợ: hướng dẫn Linh tập trung vào nhịp thở, lặp lại các câu trấn tĩnh. Cô cố gắng, nhưng đôi mắt vẫn vô hồn, cử chỉ vẫn bị chi phối.

Khoảng nửa giờ sau, Linh thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Một phần ý thức của cô vẫn còn, nhưng rõ ràng, thực thể đã bắt đầu kiểm soát cơ thể cô. Mai nhìn cô, giọng trầm: “Cậu ổn chưa? Hãy cố gắng giữ lý trí. Chúng ta không thể để nó chiếm hoàn toàn.”

Linh gật đầu yếu ớt, tim đập dồn dập. Cô biết rằng từ khoảnh khắc này, mỗi hành động, mỗi suy nghĩ đều phải đấu tranh để giữ lấy bản thân, và bất kỳ sơ hở nào cũng có thể dẫn đến mất kiểm soát hoàn toàn.

Thắng nhìn An, vẻ mặt lo lắng: “Chúng ta cần có biện pháp an toàn. Nếu hôm nay xảy ra sự cố, Linh có thể bị nhập hồn hoàn toàn. Chúng ta cần chuẩn bị phương pháp tách ý thức.”

An nghiêm giọng: “Chúng ta không thể mạo hiểm. Nhưng hiện tượng hôm nay… là bằng chứng rằng ký ức tiền kiếp và thực thể siêu nhiên có thể tương tác trực tiếp với ý thức con người.”

Buổi thí nghiệm kết thúc, nhóm sinh viên cùng nhau dọn dẹp thiết bị, nhưng không ai nói nhiều. Mọi người đều im lặng, cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập xung quanh Linh.

Khi Linh bước ra khỏi phòng, ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ chiếu lên gương mặt cô, kéo dài bóng dáng trên sàn. Cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ như bị kéo ra hai hướng: một phần vẫn là cô, nhưng phần còn lại đang bị thực thể chiếm giữ.

Trong lòng Linh, một nỗi lo lắng sâu sắc: Liệu cô có giữ được ý thức của mình, hay sẽ bị thực thể hoàn toàn chiếm đoạt, biến cô thành một con người khác – một người không thuộc về thế giới này?

Và trong bóng tối, dường như một giọng nói mơ hồ vang lên: “Chúng ta sẽ gặp lại… và lần sau, cô sẽ không thể chống cự.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×