hội chứng nhập hồn

Chương 5: Nghiên cứu khoa học và tranh cãi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, phòng thí nghiệm tràn ngập ánh sáng, nhưng không khí lại căng như sợi dây đàn. Mọi người tập trung quanh bàn thí nghiệm, nơi các thiết bị đo sóng não, nhịp tim và ghi âm vẫn đang hoạt động. Những dữ liệu thu được từ Minh và Linh hôm qua được in ra, trải dài trên bàn như những bản đồ phức tạp, đầy các đường cong nhấp nháy bất thường.

Thắng nhìn vào các đường sóng, nhíu mày: “Chúng ta có thể giải thích điều này bằng một vài yếu tố tâm lý, nhưng… tôi chưa từng thấy dữ liệu nào nhấp nháy bất thường đến mức này.”

Huy gật gù, giọng trầm: “Đúng. Sóng não Minh và Linh phản ứng giống như có hai ý thức tồn tại cùng lúc. Khoa học thường thức không thể giải thích.”

Mai, vốn luôn lạc quan, vội chen vào: “Nhưng chúng ta phải dựa vào dữ liệu. Chúng ta không thể chỉ kết luận rằng… linh hồn tồn tại rồi. Chúng ta phải kiểm tra, phân tích kỹ càng, trước khi đi đến kết luận.”

Linh ngồi yên, đôi tay nắm chặt, lòng dâng lên cảm giác bồn chồn. Cô biết, chính thực thể đang liên kết với cô, và những hành vi kỳ quái hôm qua không thể chỉ là tưởng tượng hay ảo giác.

An lên tiếng, giọng trầm và nghiêm: “Tôi không phủ nhận dữ liệu, nhưng các hiện tượng mà chúng ta vừa chứng kiến… không thể chỉ giải thích bằng lý thuyết khoa học thông thường. Minh run rẩy, nói lẩm bẩm những câu không hiểu, và Linh… hành động như bị chi phối… Điều đó chứng tỏ có một yếu tố tâm linh tác động trực tiếp.”

Thắng nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ: “Tôi không phủ nhận khả năng xảy ra hiện tượng chưa được giải thích, nhưng đừng vội quy kết là linh hồn hay thực thể siêu nhiên. Có thể là phản ứng tâm lý cực đoan, hoặc cơ thể phản ứng với căng thẳng.”

Mai gật đầu, nhưng giọng cô lộ vẻ lo lắng: “Cậu nói đúng, Thắng. Nhưng… nếu hiện tượng này xuất hiện lại với Linh hoặc người khác, chúng ta sẽ không thể giải thích bằng tâm lý học thông thường nữa.”

Linh cắn môi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Các cậu không hiểu. Tôi cảm nhận rõ ràng… có một thực thể đang ở trong tôi, nó… không phải tưởng tượng. Tôi thấy hành động của mình đôi khi… không phải do tôi quyết định.”

An nhìn Linh, mắt tràn vẻ lo lắng: “Chính xác. Cậu đang là đối tượng tiếp xúc trực tiếp với thực thể, và nếu không kiểm soát, nó có thể chiếm hoàn toàn cơ thể cậu.”

Thắng bật cười gượng, nhưng trong mắt vẫn lấp lánh lo lắng: “Nếu đúng như vậy, chúng ta đang đối diện với điều gì đó vượt xa khoa học. Nhưng cậu phải bình tĩnh, Linh. Chúng ta sẽ tìm cách kiểm soát.”

Huy đưa ra đề xuất: “Chúng ta nên tiến hành một thử nghiệm kiểm soát. Nếu có thể ghi nhận và phân tích sóng não trong lúc Linh bị tác động, có thể hiểu rõ hơn bản chất của thực thể.”

Mai lắc đầu: “Nhưng nếu thất bại, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Linh. Chúng ta không thể mạo hiểm với tính mạng và ý thức của cô ấy chỉ để thỏa mãn tò mò khoa học.”

Cuộc tranh luận trở nên căng thẳng. Phòng thí nghiệm tràn ngập sự đối lập giữa lý trí khoa học và trực giác tâm linh. Linh đứng giữa, cảm giác tim đập dồn dập, giống như đứng trên ranh giới giữa hai thế giới.

An nghiêm giọng: “Chúng ta phải tìm sự cân bằng. Nếu chỉ dựa vào khoa học, chúng ta sẽ bỏ qua thực thể tác động trực tiếp đến cơ thể Linh. Nhưng nếu chỉ dựa vào tâm linh, chúng ta có thể đưa ra quyết định sai lầm. Phải kết hợp cả hai.”

Thắng hít sâu, nhìn Linh: “Được rồi. Chúng ta sẽ tiến hành một thí nghiệm có kiểm soát. Tôi và Huy sẽ theo dõi dữ liệu kỹ càng, Mai sẽ giám sát tâm lý, An sẽ hỗ trợ kiểm soát các biểu hiện siêu nhiên. Linh, cậu phải tập trung, giữ lý trí. Đây là lần đầu tiên… và cũng là bước quan trọng nhất.”

Linh gật đầu, cảm giác căng thẳng lan tỏa khắp cơ thể. Một phần cô sợ hãi, nhưng một phần lại tò mò, muốn hiểu rõ hơn về thực thể đang liên kết với mình. Cô biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không còn bình thường nữa.

Buổi thí nghiệm bắt đầu. Linh ngồi trên ghế, nhắm mắt, cố gắng tập trung vào nhịp thở. Đột nhiên, cô cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua cơ thể, giống như bàn tay vô hình chạm vào vai. Tim cô đập mạnh.

Giọng nói vang lên trong đầu cô, rõ ràng hơn bao giờ hết: “Hãy nghe ta… làm theo ta… không được chống lại…”

Linh co rúm người, nhưng cố gắng tập trung lý trí. Cô biết, nếu nhượng bộ, phần ý thức của mình có thể bị chiếm hoàn toàn. Nhưng nếu cứng đầu, cô cũng không biết hậu quả sẽ thế nào.

Mai quan sát, mắt mở to: “Cậu phải giữ bình tĩnh, Linh. Hãy thở sâu, tập trung vào bản thân. Chúng ta ở đây, cậu không đơn độc.”

Thắng và Huy điều chỉnh thiết bị, đo nhịp tim và sóng não của Linh. Các đường sóng nhấp nháy dữ dội, vượt ngưỡng bình thường. Mọi người im lặng, chỉ lắng nghe nhịp tim, nhịp thở, và những biểu hiện tinh thần của Linh.

An lên tiếng: “Nếu Linh giữ được lý trí, chúng ta sẽ thu thập dữ liệu quý giá. Nhưng nếu thất bại, cô ấy sẽ là người đầu tiên trong nhóm bị nhập hồn hoàn toàn. Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho mọi tình huống.”

Linh cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim, từng cử chỉ, từng suy nghĩ đang bị kéo căng giữa lý trí và thực thể. Cô nhận ra, từ khoảnh khắc này, cô không chỉ là một nhà nghiên cứu, mà còn là đối tượng thí nghiệm sống, nơi khoa học và tâm linh đan xen, va chạm mạnh mẽ.

Buổi chiều kết thúc, dữ liệu thu thập đầy đủ. Nhưng trong mắt mỗi người đều phản chiếu một nỗi lo sợ: Hiện tượng hôm nay không thể giải thích bằng khoa học thường thức, và nó sẽ còn tiến triển mạnh hơn…

Linh rời phòng thí nghiệm, cảm giác trong lòng dâng lên vừa sợ hãi vừa tò mò: Liệu cô có giữ được ý thức của mình, hay thực thể sẽ chiếm hoàn toàn cơ thể, biến cô thành người khác, một kẻ không thuộc về thế giới này?

Ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ, kéo dài bóng cô trên sàn. Linh biết, từ khoảnh khắc này, cánh cửa giữa khoa học và tâm linh đã mở, và cô là người đi tiên phong, bước vào vùng đất mà lý trí chưa từng chạm tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×