Đêm xuống, ký túc xá chìm trong yên lặng. Ánh đèn vàng hắt qua cửa sổ, tạo những bóng dài quái dị trên tường. Nhóm sinh viên tụ tập trong phòng thí nghiệm, nơi mọi thiết bị đều sẵn sàng. Hôm nay, họ quyết định thực hiện thí nghiệm đêm – một phiên quan sát đặc biệt, nhằm kiểm chứng mức độ ảnh hưởng của thực thể lên Linh trong điều kiện thiếu ánh sáng và tâm lý cô đơn.
Linh ngồi trên ghế, nhắm mắt, tim đập nhanh. Một phần cô lo sợ, phần còn lại lại tò mò: Liệu lần này, thực thể sẽ mạnh đến mức nào?
Mai ngồi cạnh, nắm tay cô: “Cậu cứ bình tĩnh. Mọi người ở đây, không để cậu một mình.”
Thắng kiểm tra lại các thiết bị: máy đo sóng não, nhịp tim, camera hồng ngoại. Huy ghi chép từng chi tiết, ánh mắt dán chặt vào màn hình. An đứng sau Linh, nghiêm giọng: “Nếu có dấu hiệu bất thường, báo ngay. Cậu phải tập trung, giữ lý trí.”
Đèn tắt gần hết, chỉ còn ánh sáng đỏ từ các thiết bị nhấp nháy. Linh cảm nhận không khí đặc quánh, lạnh lẽo, như mọi thứ xung quanh đều im bặt, chờ đợi một điều gì đó xảy ra.
Đột nhiên, giọng nói vang lên trong đầu cô, rõ ràng và mạnh mẽ hơn trước: “Cô là của ta… không được chống lại… phải làm theo…”
Linh giật mình, tim đập dồn dập. Một phần cô muốn hét lên, bỏ chạy, nhưng cơ thể lại bất động, như bị trói chặt. Cô cố gắng tập trung vào nhịp thở, nhưng hành động vô thức bắt đầu xuất hiện: tay cô cầm bút, viết những ký hiệu lạ trên giấy, mắt nhìn trống rỗng.
Mai đặt tay lên vai cô, giọng run run: “Cậu phải giữ lý trí! Hít thở sâu… Tập trung vào giọng cô, Linh!”
Nhưng thực thể dường như mạnh hơn, kéo Linh vào một trạng thái nhập hồn sâu. Mỗi ký hiệu trên giấy không chỉ là hình dạng, mà như chứa đựng thông điệp từ một thế giới xa xăm.
Thắng nhìn vào màn hình, nhíu mày: “Đường sóng não của Linh… đang vượt ngưỡng. Thực thể đang chiếm ưu thế. Chúng ta phải can thiệp kịp thời.”
Huy ghi chép, tay run run: “Các bạn, hãy quan sát. Đây là mức độ mà khoa học chưa từng chứng kiến. Ý thức và thực thể đang giao tranh trực tiếp trong não cô ấy.”
Linh cảm giác cơ thể mình như bị chia đôi: một phần là cô, nhưng phần còn lại hoàn toàn bị thực thể chi phối. Trong đầu vang lên giọng nói mơ hồ: “Cô là của ta… lần này, không còn lối thoát…”
An nhanh chóng thực hiện biện pháp trấn tĩnh: nhắc Linh tập trung vào nhịp thở, nhắc nhở cô rằng nhóm luôn bên cạnh. Một phần Linh cố gắng nắm lấy lý trí, nhưng cử chỉ vẫn bị chi phối: mắt mở to, tay viết liên tục những ký hiệu kỳ lạ, miệng mấp máy những từ không ai hiểu.
Buổi thí nghiệm kéo dài gần một giờ. Linh thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, nhưng cuối cùng, cô vẫn giữ được một phần ý thức. Các thiết bị ghi nhận đường sóng não dần ổn định, nhưng dấu vết của thực thể vẫn còn rõ rệt.
Mai thở phào, nắm chặt tay Linh: “Cậu ổn rồi. Chúng ta sẽ dừng ở đây. Hãy nghỉ ngơi.”
Thắng gật đầu, giọng trầm: “Đây là lần đầu tiên thực thể thao túng mạnh đến mức này. Chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch ứng phó nếu lần sau nó còn tiến triển.”
An nhìn Linh, nghiêm nghị: “Cậu đã chống cự tốt. Nhưng hãy nhớ, thực thể sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nó sẽ thử sức mạnh với cậu nhiều lần nữa.”
Linh cảm giác cơ thể mình nhẹ như bị kéo ra hai hướng. Một phần vẫn là cô, nhưng phần còn lại đã bị thực thể chi phối sâu. Cô biết rằng từ khoảnh khắc này, mọi giấc ngủ, mọi hành động, đều có thể trở thành cơ hội cho thực thể thao túng cô mạnh hơn.
Khi nhóm rời phòng thí nghiệm, Linh đứng nhìn bóng mình trong cửa kính, tim đập dồn dập. Ánh đèn đỏ từ thiết bị phản chiếu lên mắt cô, kéo dài bóng dáng trên sàn. Một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trào dâng: Liệu cô có thể giữ được ý thức, hay thực thể sẽ chiếm hoàn toàn, biến cô thành một kẻ không thuộc về thế giới này?
Và trong bóng tối, một giọng nói vang lên, mơ hồ nhưng rõ ràng: “Lần sau… cô sẽ không thể chống cự… chúng ta sẽ gặp lại…”