HỒI SINH DƯỚI MẶT NẠ NGỐC

Chương 1: NGƯỜI QUAY LẠI KHÔNG BAO GIỜ CŨ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trụ sở Hoàng Thị – Tập đoàn gia tộc có gần 60 năm lịch sử, đứng sừng sững giữa lòng thành phố với hai toà tháp cao vút, kính xanh phản chiếu mây trời như đâm xuyên cả quá khứ lẫn tương lai.

8 giờ sáng, nhân viên từ các tầng đổ về sảnh như dòng chảy đông đúc. Mỗi người đều chỉnh chu, gấp gáp, bận rộn – ngoại trừ một người.

Một người đàn ông cao ráo, quần jeans xanh nhạt hơi nhàu, áo sơ mi caro thả ngoài, mang balo lệch một bên và cặp kính gọng đen to bảng che gần nửa mặt. Anh ngáp một cái rõ to ngay giữa sảnh, tay vươn vai như thể vừa lạc vào đây thay vì đi làm.

Bảo vệ nhìn, tiếp tân nhìn, vài nhân viên nhìn. Nhưng rồi tất cả quay đi. Chẳng ai thấy điều gì đặc biệt ở anh.

Không ai nhận ra đây là Hoàng Kha.

Người từng là thiếu gia nổi bật nhất của Hoàng gia mười năm trước.

Người từng là niềm hy vọng tiếp quản toàn bộ Hoàng Thị.

Người từng được bao nhiêu cô gái săn đón, được tất cả ban điều hành kiêng nể.

Cho đến khi bị chính người thân, đồng nghiệp, và người yêu tống xuống đáy bằng một kế hoạch hoàn hảo.


Hoàng Kha bước vào thang máy, không vội.

Trong một khoảnh khắc ngắn khi cửa kính phản chiếu, anh kéo nhẹ kính xuống sống mũi.

Một ánh nhìn sắc lạnh, tỉnh táo, trầm và đầy kiềm chế hiện ra trong gương.

Nhưng chỉ một giây sau, kính được đẩy lên lại, nụ cười ngờ nghệch trở lại môi.

Thang máy dừng tầng 19 – bộ phận tiếp thị nội địa.

Anh là “nhân viên mới” được chuyển về đây cách đây một tuần, mang danh “học lại quy trình doanh nghiệp từ đầu”.

Dưới vai vỏ bọc: Kha Hữu Tín – tên giả.

Trong mắt mọi người: một anh chàng hiền lành, dễ dãi, hơi ngố, nhưng tốt bụng.

Đúng như kế hoạch.


Buổi họp sáng bắt đầu với màn than thở của trưởng phòng – chị Thảo Linh – người nổi tiếng dữ dằn, sắc sảo, từng là trợ lý thân cận của Chủ tịch.

Kha ngồi cuối bàn, ghi chú bằng bút mực màu hồng.

Anh vừa viết vừa vẽ hình con gà trong sổ, lâu lâu gật đầu theo phản xạ.

Mọi người nhìn anh bằng ánh mắt pha lẫn thương hại và coi thường.

Riêng Trang Vy – cô gái ngồi cạnh, có đôi mắt sáng và nụ cười trầm tĩnh – lâu lâu lại liếc qua, mím môi cố nhịn cười.

Sau cuộc họp, Vy kéo nhẹ tay anh.

“Anh ghi bài toàn hình con vật là sao?”

Kha ngớ ra, cười tít mắt.

“Để nhớ cảm xúc cuộc họp mà. Nãy chị Thảo Linh rít lên như gà trống – nên vẽ gà trống.”

Vy bật cười thành tiếng.

Mấy người xung quanh chau mày, lắc đầu.

Kha nghiêng đầu hỏi: “Ủa vậy không đúng hả?”

Vy vẫy tay: “Không không. Rất đúng. Nhưng mà kỳ cục.”


Trưa hôm đó, Kha không ăn cùng nhóm, mà đi bộ xuống tầng hầm, đến chỗ một kỹ thuật viên cũ của tập đoàn – ông Phúc, người từng bị giáng chức sau một vụ rò rỉ dữ liệu năm xưa.

Không ai biết – chính Kha là người giúp ông thoát tội, đổi danh tính, giữ lại một chân kỹ thuật nhỏ.

Kha đưa ông Phúc một USB.

“Trong này là bản sao camera nội bộ tầng 20 từ 7 năm trước.”

Ông Phúc ngẩn người.

“Sao cậu có?”

“Chính họ để lại. Tôi chỉ lấy lại thứ từng thuộc về mình.”

Ông Phúc thở dài, mở máy, mắt sáng lên khi nhìn thấy đoạn clip: một buổi họp khẩn, nơi ba người – Dũng (người yêu cũ của Kha), Thảo Linh, và Tổng giám đốc Lân – cùng đặt bút ký vào bản “tố cáo nội bộ” đưa Hoàng Kha ra khỏi cuộc chơi.

Không ai nghĩ bản đó từng bị ghi hình.

Giờ đây, nó là con dao đầu tiên.


Tối hôm đó, Kha đứng ở sân thượng công ty.

Gió thổi mạnh. Ánh đèn thành phố phía xa chớp nháy như hồi ức cũ mời gọi.

Anh tháo kính xuống.

Gương mặt không còn nét ngờ nghệch.

Chỉ còn ánh mắt sâu như mặt hồ mùa đông.

Anh lấy điện thoại, nhắn một dòng tin ngắn:

“Người đầu tiên sẽ ngã – là Thảo Linh.”

Gửi xong, anh đeo kính lại.

Vừa lúc đó, Trang Vy xuất hiện, tay cầm hai lon nước.

“Sao anh cứ thích lên đây?”

Kha cười hiền: “Gió trên này xịn hơn máy lạnh dưới kia.”

Vy nheo mắt: “Lý do dở tệ.”

Cô đưa cho anh một lon nước.

“Thôi, uống đi. Nghe đồn sắp có biến lớn đó.”

Kha mở lon, cụng nhẹ vào lon của cô.

“Ừ. Gió đổi chiều rồi.”


Sáng hôm sau, một email nội bộ rò rỉ.

File đính kèm là bản scan đơn tố cáo của Thảo Linh với lời lẽ nặng nề về hành vi của Hoàng Kha năm xưa – kèm bằng chứng anh “biển thủ tài chính”.

Chỉ khác là – giờ đây, nội dung tố cáo lại cho thấy sự gian dối, giả mạo chữ ký.

Tài khoản gửi: “Không_Tên@hoangthi.vn”.

Toàn bộ tầng 19 chấn động.

Thảo Linh bị đình chỉ tạm thời.

Cô rời công ty trong bộ váy xám bạc, môi run run nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu.

Kha ngồi gặm bánh mì kẹp, mắt nhìn qua cửa sổ, môi mím như giấu một nụ cười.

Vy bước vào, nói nhỏ:

“Không ai biết ai gửi đâu nha. Nhưng mà… tôi thích kiểu ai đó dám kéo màn che của mấy tượng thạch cao giả tạo.”

Kha nhìn cô, ánh mắt hơi chùng lại.

“Cẩn thận. Ai kéo màn cũng bị ném đá đầu tiên.”

Vy nghiêng đầu: “Vậy phải kéo nhanh hơn đám ném chứ.”

Kha bật cười.

Và trong khoảnh khắc đó, gió từ cửa sổ lùa vào.

Nhẹ nhưng lạnh.

Như nhắc rằng: cuộc chơi mới chỉ vừa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!