HỒI SINH DƯỚI MẶT NẠ NGỐC

Chương 15: NGƯỜI CẦM LUẬT MỚI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

9h sáng.

Tất cả nhân viên vừa bật máy tính, chưa kịp nhấp chuột, một đoạn video tự động phát. Không có logo, không có tiêu đề, chỉ là tiếng vang của một căn phòng họp mờ tối. Trên màn hình, bóng dáng người đàn ông quen thuộc hiện lên – ông Tín, chủ tịch hội đồng quản trị.

“...nếu vài người phải rời đi để giữ yên công ty, thì cứ để họ đi.”

“Tôi không tin vào lý tưởng. Tôi tin vào con số. Miễn báo cáo cuối tháng vẫn đẹp, ai bị ép nghỉ, ai bị thao túng... không quan trọng.”

Giọng ông Tín lạnh như thép. Lời nói không cần âm thanh to vẫn đủ khiến hàng trăm người nín thở. Chưa đến một phút sau, tất cả các phòng ban nhốn nháo. Điện thoại nội bộ đổ chuông liên tục. Các nhóm chat bùng nổ. Tin nhắn từ báo chí, truyền thông, đối tác gửi tới dồn dập như thác lũ.

Tại phòng làm việc, Kha đứng trước màn hình, mắt không rời đoạn video. Vy ngồi bên cạnh, run tay đặt ly trà xuống bàn, khẽ lẩm bẩm: “Anh thực sự công khai đoạn ghi âm?” Kha không trả lời. Anh chỉ nói: “Anh không còn đường lui.”


Ông Tín nhận được cuộc gọi từ các cổ đông cấp cao. Trong vòng chưa đầy một giờ, một cuộc họp khẩn được tổ chức ngay tại tầng 20 – nơi chỉ dùng cho những phiên họp chiến lược quốc tế. Giờ đây, nó trở thành nơi để quyết định số phận của cả tập đoàn.

“Anh là người tung đoạn video?” Một cổ đông chỉ thẳng vào mặt Kha khi anh được mời vào phòng họp.

Kha gật đầu. “Tôi là người biên tập và đăng. Nhưng bản gốc không phải do tôi thu.”

Mọi người nhao nhao.

“Cậu định làm loạn sao?”

“Cậu phản bội gia tộc à?”

Kha đứng thẳng, nhìn thẳng vào ông Tín. “Con không phản bội ai cả. Con chỉ làm điều lẽ ra nên làm từ rất lâu.”

Một giọng khác chen vào: “Nhưng hành động của cậu đang kéo toàn bộ chúng ta xuống bùn!”

Kha quay sang, dằn từng chữ: “Nếu sự thật là bùn... thì xin lỗi, tôi thà chìm trong bùn còn hơn đứng trên nền vàng giả.”

Câu nói khiến cả phòng im bặt. Ông Tín dựa lưng vào ghế, im lặng rất lâu. Ông nhìn thẳng vào Kha, đôi mắt chứa thứ gì đó khó gọi tên – không phải giận, không phải hối hận, mà giống như… buông xuôi.

“Từ nay, cậu là người điều hành tạm quyền.”

Cả hội đồng sững sờ.

“Giao cho một đứa cháu phản lại mình sao?”

“Ông điên à?”

Ông Tín cười khẩy. “Tôi đã giữ nó lại quá lâu. Nếu nó muốn dọn rác – cứ để nó thử. Nhưng đừng quên, rác trong cái nhà này... không chỉ có mùi, mà còn có móng vuốt.”

Kha bước ra khỏi phòng họp với quyết định chính thức: trở thành người điều hành lâm thời, chỉ trong vòng một tiếng sau khi video phát tán. Cả công ty xôn xao. Các nhóm tin tức đăng rầm rộ. Có người chửi rủa. Có người thở phào. Nhưng tất cả đều đồng thuận một điều – lịch sử công ty vừa lật sang trang khác.


Cùng thời điểm đó, Khánh An xem bản tin ngay tại quán cà phê cũ – nơi cô từng bị gọi là "đồ ký sinh" trong buổi họp nhóm thời sinh viên. Cô nhìn màn hình, mỉm cười. “Tốt lắm, Kha. Em làm được rồi.”

Bên cạnh cô, Nhật ngồi, khuỷu tay tựa bàn, ánh mắt sắc lạnh. “Em không ngạc nhiên à?”

Khánh An nhấp môi: “Anh đã gửi đoạn ghi âm đó, đúng không?”

Nhật nhếch môi: “Anh chỉ mở cửa. Thằng nhóc đó tự bước qua.”

Khánh An gật đầu. “Vậy anh đang đứng về phía nó?”

Nhật chống cằm, nhìn thẳng vào cô: “Không. Anh đứng về phía... kết thúc.”

Câu nói khiến không khí xung quanh đông cứng lại.

“Anh muốn kết thúc em?” Khánh An hỏi, giọng vẫn bình thản.

“Không. Anh muốn kết thúc ván cờ em dựng lên.” Nhật đứng dậy, rút điện thoại ra, mở một file ghi âm. “Anh theo em suốt hai năm, nhìn em khổ, nhìn em tính toán từng bước. Nhưng càng về sau, em càng giống… bọn chúng.”

Khánh An nheo mắt. “Anh nghĩ em thay đổi?”

“Không. Em tiến hóa. Trở nên thông minh hơn, tàn nhẫn hơn. Nhưng điều đó có nghĩa... em không còn là người con gái ngày xưa nữa.”

Khánh An đứng dậy, đối diện anh. “Vậy giờ anh định làm gì?”

Nhật nhét tay vào túi, bước đi, chỉ để lại một câu: “Cứ coi anh là phản bội. Nhưng nếu em dám kéo thêm một người vô tội nữa xuống, anh sẽ là người đẩy em ra ánh sáng – trước khi em kịp hạ màn.”


Tại văn phòng mới được dọn lại, Kha ngồi trước bàn điều hành, mắt dán vào bảng thống kê nhân sự. Danh sách những người từng bị ép nghỉ, bị thao túng kết quả đánh giá, bị giáng chức mà không có lý do đang được gom lại. Anh và Vy đang lập kế hoạch công khai toàn bộ dưới dạng báo cáo minh bạch đầu tiên.

“Anh chắc không?” Vy hỏi.

“Chắc. Nếu không làm giờ, sau này không ai dám làm.”

“Nhưng em sợ… anh sẽ thành kẻ thù của tất cả.”

Kha ngẩng lên. “Chỉ cần em không là một trong số đó.”

Vy nhìn anh. “Em chưa từng đứng sau lưng anh. Em đứng cạnh.”

Câu nói khiến Kha mỉm cười. Trong giữa cơn bão đang nổi, ít ra anh không đơn độc.


Tối hôm đó.

Trên bảng tin nội bộ công ty, một bản thông báo được đăng:

“Kể từ hôm nay, chúng tôi – Ban điều hành mới – sẽ bắt đầu chương trình 'Minh bạch hóa nội bộ': Mỗi tuần công khai một báo cáo điều tra. Bắt đầu bằng danh sách 42 trường hợp bị ép rời vị trí trong 5 năm qua.”

“Chúng tôi biết hành trình này sẽ khiến nhiều người ghét bỏ. Nhưng chúng tôi chọn sự thật.”

Bài viết chỉ trong 30 phút đã thu hút hơn 8000 lượt tương tác. Nhưng điều khiến Kha rùng mình… là một comment được ghim lên đầu – không rõ ai đăng:

“Người cầm luật mới liệu có sống sót nổi… qua đêm thứ ba?”

Chỉ một câu.

Nhưng đủ khiến Kha hiểu – chiến trường giờ không còn trong công ty. Mà đã lan ra cả thế giới ngầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!