HỒI SINH DƯỚI MẶT NẠ NGỐC

Chương 14: MÀN KỊCH LẬT NGƯỢC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió sớm tinh mơ thổi nhẹ qua hành lang tầng thượng. Kha ngồi trầm ngâm bên cốc cà phê chưa chạm môi. Bên cạnh anh là Vy, mắt thâm quầng vì mất ngủ cả đêm. Từ sau buổi gặp Khánh An trong công viên, họ đã biết – cuộc chiến này sẽ không dừng lại bằng lời xin lỗi hay một buổi họp báo. Nó là ván cờ tâm lý kéo dài, nơi mà kẻ chiến thắng không phải người mạnh nhất, mà là kẻ cuối cùng còn giữ được lý trí.

Vy thở dài, ánh mắt lạc vào khoảng trời mù sương: “Chúng ta đang thua phải không?” Kha không đáp. Anh chỉ đưa cho cô một bản in – là danh sách những người bị leak dữ liệu trong suốt ba tuần qua. Trong đó có tên Vy, Dũng, bà Tuyết… và một cái tên cuối cùng mới xuất hiện: Trần Nhật – Trưởng phòng IT, người từng được cho là "ngoài cuộc."

Vy cau mày. “Sao lại có tên anh Nhật?” Kha nhấp một ngụm cà phê, trầm giọng: “Vì anh ta… chính là người gửi đoạn video đầu tiên về Dũng đến nội bộ.” Vy trợn mắt: “Sao anh biết?” “Vì anh ta dùng email clone từ phòng nhân sự cũ – chỉ có người từng có quyền admin mới biết đường dẫn đó. Và chỉ Nhật… mới có quyền xóa vĩnh viễn log lịch sử gửi.”

Cả hai nhìn nhau. Vy lắp bắp: “Tức là từ đầu… anh ta là người phe Khánh An?” Kha lắc đầu: “Chưa chắc. Anh nghĩ… Nhật không đứng cùng phe Khánh An. Mà đứng giữa. Một kẻ… thù tất cả mọi phe.”


Ngay trưa hôm đó, Kha gửi yêu cầu họp khẩn phòng IT với lý do “kiểm tra rò rỉ dữ liệu nghiêm trọng.” Nhật xuất hiện đúng giờ, dáng vẻ vẫn thong dong như thường, thậm chí còn mỉm cười khi thấy Kha ngồi chờ sẵn trong phòng họp riêng.

“Có chuyện gì gấp vậy, trưởng phòng?”

Kha mở màn hình chiếu, bấm một nút.

Trên màn hình hiện ra bảng mã lịch sử truy cập hệ thống nội bộ – với hàng loạt hành động chỉnh sửa, xóa log, gửi ẩn danh IP từ một điểm duy nhất: máy của Nhật.

Gã đàn ông trẻ tuổi vẫn giữ nụ cười. “Cậu tìm kỹ ghê.” Kha lạnh lùng: “Anh đang chơi trò gì?” Nhật khoanh tay: “Câu hỏi đúng ra là… cậu nghĩ ai trong công ty này xứng đáng bị lật mặt?” “Tôi không quan tâm đến sự xứng đáng. Tôi quan tâm đến sự thật.” Nhật bật cười, đứng dậy: “Sự thật hả? Thứ đó từ lâu đã bị bán rẻ ở đây. Mỗi ngày có bao nhiêu bản đánh giá bị chỉnh sửa, bao nhiêu người được nâng điểm, bao nhiêu hồ sơ bị cất trong ngăn kéo mà không ai đụng tới?” Kha nhìn thẳng: “Vậy anh trả thù vì bị loại khỏi vị trí phó giám đốc IT?” Nhật sững lại. Một cái nhếch môi: “Tôi không bị loại. Tôi… từ chối.”

Kha nhíu mày. Nhật tiến lại gần, giọng hạ xuống: “Vì tôi biết nếu tôi lên cao, tôi sẽ phải bịt mắt trước mọi trò bẩn. Tôi chọn không bước lên – để được tự tay… kéo từng người xuống.” Kha đứng bật dậy: “Vậy anh đứng về phe ai? Khánh An?” “Tôi đứng về phía… sự hỗn loạn. Vì hỗn loạn, mới khiến mặt nạ rơi. Và cậu… là người cuối cùng đang đeo nó.”

Câu nói ấy như dao cắm thẳng vào lòng ngực Kha. Anh không giận, chỉ hỏi một điều: “Anh làm vậy… để rồi được gì?” Nhật quay đi, chỉ để lại một câu trước khi bước ra: “Tôi muốn biết – trong một tổ chức toàn lời nói dối… ai sẽ là người cuối cùng giữ được lương tâm thật.”


Ngay sau buổi họp, một loạt tài khoản mạng xã hội lan truyền một clip mới: cảnh bà Tuyết trong một cuộc họp, đang ép một nhân viên nữ phải nghỉ việc vì mang thai.

Tuyệt vọng, nhân viên ấy khóc nức nở. Và bà Tuyết… chỉ ngồi im lặng.

Clip không có âm thanh đầy đủ. Chỉ một đoạn cắt ghép.

Kèm theo dòng tiêu đề chấn động: “Sự thật phía sau mặt nạ đạo đức – ai mới là kẻ dẫm đạp phụ nữ?”

Bà Tuyết lập tức bị truyền thông vùi dập. Công ty đối mặt với nguy cơ mất hợp đồng từ ba đối tác lớn. Họ họp khẩn. Ban giám đốc chia làm hai phe: một muốn sa thải toàn bộ những người có liên quan. Một khác muốn giữ ổn định, chờ kết luận điều tra nội bộ.

Ông Tín – trong lần đầu tiên – không bỏ phiếu.

Ông chỉ đứng lên, đặt lên bàn một tệp hồ sơ: “Tôi nộp đơn… rút khỏi ghế chủ tịch tạm thời. Để tránh ảnh hưởng đến quyết định của công ty.”


Kha được gọi vào phòng họp riêng ngay sau đó. Trong căn phòng trắng, chỉ có ông Tín và anh. Ông nói bằng giọng mệt mỏi: “Ông không còn sức để chơi cờ nữa. Còn con, nếu muốn làm sạch mọi thứ… thì phải hy sinh.” Kha im lặng. “Ông từng tin con sẽ là người kế thừa. Giờ ông nghĩ – có thể con là người kết thúc.”

Kha siết chặt tay. “Vậy con sẽ là người… bắt đầu lại.”

Ông Tín gật đầu. “Và con sẽ chống lại cả gia tộc, nếu cần?”

“Con sẽ chống lại những gì đang giết chết lòng tin – bất kể chúng mang họ gì.”


Buổi tối, Vy tìm đến Kha.

“Anh biết không… anh Nhật từng là người yêu của Khánh An.” Kha quay lại, ngỡ ngàng. “Sao em biết?” “Vì em vừa tìm được nhật ký cũ của cô ấy – trong ổ USB bị khóa mà em giữ từ đợt điều tra đầu tiên.” Cô đưa anh đọc.

Trong đó có một dòng khiến tim Kha chững lại: “Nếu Nhật vẫn còn đứng giữa, tôi sẽ thắng. Nhưng nếu anh ta quay lưng… tôi thua – mãi mãi.”

Vy lẩm bẩm: “Cô ấy biết mình không thể chiến thắng nếu không có một con bài hai mặt.” Kha nhắm mắt. “Và Nhật… chính là con bài đó.”


Một ngày sau.

Toàn bộ hệ thống mạng nội bộ công ty bị tê liệt suốt 10 phút. Khi trở lại, màn hình mỗi máy hiện lên một hình ảnh: mặt nạ trắng bị vỡ đôi.

Một dòng chữ chạy ngang:

“Ngày mai, toàn bộ danh sách giao dịch ngầm – hối lộ – gian lận trong 10 năm sẽ được công khai.”

“Hãy chọn phe của bạn… trước khi quá muộn.”

Bên dưới là nút bấm: “Tôi chọn đứng về phía sự thật.”

Ai bấm… sẽ bị theo dõi.

Ai không bấm… cũng sẽ bị nghi ngờ.

Một trò chơi niềm tin chính thức bắt đầu.

Và người viết luật, không ai khác – chính là Khánh An.


Kha không bấm.

Anh đứng lên, mở laptop, bật đoạn ghi âm của ông Tín trong buổi họp năm 2017 – nơi ông từng nói: “Miễn công ty sống sót, vài kẻ hy sinh cũng là bình thường.”

Và anh bắt đầu biên tập, cắt – ghép đúng trình tự.

Lần này không để tấn công.

Mà để công khai.

Đúng 9h sáng hôm sau – toàn công ty sẽ nghe chính ông Tín thú nhận. Và đó là lúc toàn bộ ván cờ bị lật tung.


Trong một phòng tối, Khánh An nhận được đoạn mã từ hệ thống mạng vừa bị xâm nhập. Cô cười nhẹ.

“Vậy là… cậu chọn chiến, không bỏ trốn.”

Người bên cạnh – không ai khác, chính là Nhật – gỡ kính, nhìn màn hình, lặng lẽ nói:

“Còn giờ, đến lúc… tôi lật vai diễn của mình.”

Khánh An quay sang, lần đầu tiên bối rối: “Anh… định làm gì?”

Nhật không trả lời.

Anh bước ra khỏi phòng, để lại phía sau là gương mặt Khánh An – vừa sững sờ, vừa… có chút sợ hãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!