Hai mươi năm sau ngày gió trở lại, thế giới bước vào kỷ nguyên mới – Kỷ Nguyên Ký Ức Mở.
Loài người thở, nói, và sống trở lại.
Nhưng không còn ai có thể khẳng định ký ức trong đầu mình có thực hay không.
1. Khi không khí biết nhớ
Các nhà khoa học phát hiện, kể từ khi bầu khí quyển được “hồi sinh”, cấu trúc của phân tử oxy đã thay đổi.
Chúng mang trong mình tần số ký ức – những dao động điện sinh học được tạo ra từ giai đoạn “Không Khí Hóa”.
Điều đó có nghĩa là: mỗi khi con người hít vào, họ hấp thụ cả ký ức của những người từng sống trước.
Ban đầu, mọi người nghĩ đó là phép màu – trẻ em có thể “nhớ” kiến thức mà chúng chưa từng học, họa sĩ vẽ được những bức tranh mà mình chưa từng thấy, nhạc sĩ viết được những bản nhạc mang âm hưởng cổ xưa vô định.
Nhưng dần dần, mọi thứ trở nên sai lệch.
Người ta bắt đầu lẫn lộn giữa ký ức thật và ký ức vay mượn.
Có người nhớ rõ mình đã chết trong vụ nổ năm xưa. Có người khẳng định từng là bác sĩ Hạo, từng là Phương An, từng là đứa trẻ tên Nhiên.
2. Thành phố của hai thực tại
Thủ đô Bạch Khí – trung tâm của nhân loại hậu Đại Suy Hô – là nơi đầu tiên bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Những ngày đầu, chỉ là các cơn mất trí ngắn hạn.
Nhưng rồi, dần dần, hai lớp ký ức cùng tồn tại trong một người.
Buổi sáng họ là giáo viên, buổi tối lại mơ mình là kẻ đã sống trăm năm trước.
Một người có thể nhớ rõ cả cuộc đời của chính mình và của ai đó khác.
Các nhà tâm lý học gọi hiện tượng này là Song Hồi Tưởng – Dual Recall Syndrome.
Trên phố, người ta dựng nên những tấm biển cảnh báo:
“Đừng tin vào tất cả những gì bạn nhớ.”
Chính quyền ban hành “Luật Ký Ức”: mỗi người phải kiểm tra ký ức định kỳ, xác định phần nào là của mình, phần nào là do hít phải từ không khí.
Nhưng luật chỉ tồn tại trên giấy. Vì chẳng ai có thể tách rời hơi thở của mình khỏi gió.
3. Cô gái tên Lưu
Giữa thành phố ấy, có một cô gái 18 tuổi tên Lưu – hậu duệ của dòng họ Lan.
Từ nhỏ, Lưu đã có khả năng kỳ lạ: cô nghe được giọng nói trong hơi thở của người khác.
Khi ai đó nói chuyện, cô không nghe lời họ, mà nghe nỗi sợ hãi ẩn bên trong từng nhịp thở.
Một ngày, trong buổi kiểm tra ký ức định kỳ, máy quét thần kinh báo kết quả bất thường:
“Tần số thở: trùng khớp 94% với mẫu ký ức ‘Phương An’.”
Các nhà nghiên cứu hoang mang.
Phương An – người đã biến mất hơn nửa thế kỷ trước, linh hồn của thí nghiệm Hít Ngược – được cho là đã hòa tan vào không khí.
Làm sao ký ức ấy lại xuất hiện trong một cô gái sinh sau hàng chục năm?
Khi được hỏi, Lưu chỉ đáp:
“Tôi không mượn ký ức của ai. Tôi là người được gió kể chuyện từ khi còn trong bụng mẹ.”
4. Giấc mơ về biển
Đêm ấy, Lưu mơ.
Cô đứng giữa bãi biển mờ sương, sóng vỗ êm, và trong gió vang lên tiếng trẻ con cười.
Giữa màn sương, một đứa bé trai bước ra – đôi mắt trong vắt, tóc rối, và giọng nói vang như gió.
“Chị nghe được rồi à?”
“Em là ai?”
“Em là Nhiên.”
“Đứa trẻ đã thở lại cho thế giới?”
“Không, chị nhầm rồi. Em không bao giờ rời đi. Em chỉ ngủ trong hơi thở của mọi người.”
Nhiên cười, đôi mắt phát sáng.
“Thế giới sắp quên cách thở lần nữa. Khi con người giữ quá nhiều ký ức không phải của mình, không khí sẽ lại nặng, rồi đứng yên.”
Lưu tỉnh dậy, tim đập mạnh. Bên cửa sổ, sương đọng lại thành chữ:
“Hãy tìm thành phố chìm dưới biển.
Ở đó, ký ức đầu tiên vẫn đang thở.”
5. Hành trình tìm lại hơi thở đầu tiên
Lưu rời Bạch Khí.
Cô đi theo những bản đồ cũ, lần ngược về phía vùng biển từng được gọi là Vịnh Hạo An – nơi thí nghiệm Hít Ngược đầu tiên diễn ra.
Bây giờ, vùng đó đã chìm xuống đáy đại dương, chỉ còn những tòa tháp lộ ra khỏi mặt nước như xương của thế giới cũ.
Người dân địa phương gọi nó là “Biển Ký Ức”.
Họ nói ban đêm, nếu lặng nghe, có thể nghe tiếng thở từ dưới nước vọng lên.
Lưu thuê một con tàu lặn nhỏ.
Cô mang theo thiết bị ghi ký ức – một quả cầu bạc dùng để thu lại tần số trong không khí.
Khi tàu xuống sâu, ánh sáng mờ dần, và sương trắng tan thành bóng nước.
Dưới đáy biển, cô nhìn thấy các buồng thủy tinh cũ – hàng trăm, hàng ngàn cái, xếp thành vòng tròn, bên trong vẫn còn những lá phổi người phập phồng yếu ớt.
Giữa vòng tròn ấy, một buồng lớn nhất, vỡ nửa phần trên, chứa một hình người.
Mặt không rõ, nhưng tay nắm chặt mảnh giấy đã mục.
Lưu áp tay lên kính, thiết bị phát sáng.
Âm thanh vọng ra, như tiếng gió từ ngàn năm trước:
“Nếu con đọc được điều này, nghĩa là không khí vẫn còn nhớ ta.”
“Ta là bác sĩ Hạo.
Ta không chết, cũng không sống.
Ta bị kẹt trong hơi thở của nhân loại.”
6. Sự thật
Âm thanh tiếp tục, run rẩy như nỗi hối hận.
“Ta từng tin rằng ngừng thở là cách thoát khỏi nỗi sợ chết. Nhưng ta đã sai.
Khi không khí mang ký ức của tất cả, không ai còn là chính mình.
Con người đã biến hơi thở thành xiềng xích.”
Hạo thở hắt ra – một âm thanh dài, yếu ớt.
“Nếu có ai nghe được, hãy trả hơi thở về cho biển.
Biển là nơi đầu tiên biết cách thở.”
Lưu im lặng.
Trong khoảnh khắc đó, cô nghe thấy tiếng Phương An – nhẹ như sương:
“Hạo hối hận. Nhưng thế giới không thể quay lại. Chỉ có con – người mang hơi thở của gió – mới có thể chọn: giữ ký ức hay thả chúng đi.”
7. Hít vào lần nữa
Lưu mở cửa buồng thủy tinh. Dòng nước ùa vào, lạnh buốt.
Cô hít một hơi thật sâu – lần hít đầu tiên bằng phổi thật, không qua sương, không qua ký ức.
Không khí mặn, đau rát, nhưng trong giây lát, cô thấy mọi thứ rõ ràng:
Phương An, Nhiên, Minh, Lan, bác sĩ Hạo, và hàng triệu linh hồn khác – tất cả đều đang nhìn cô, mỉm cười.
Cô thì thầm:
“Hơi thở không phải để giữ, mà để đi.”
Rồi cô thở ra.
Một luồng sáng xanh phóng ra, lan khắp đáy biển, cuộn tròn lên bề mặt.
Bầu trời trên cao sáng rực, gió nổi lên, và toàn thế giới cảm nhận một hơi gió kỳ lạ lướt qua mặt, nhẹ như ký ức thoát đi.
8. Sau khi thế giới thở
Sáng hôm sau, các trạm quan trắc báo: nồng độ ký ức trong không khí giảm mạnh.
Người dân khắp nơi kể rằng họ mơ thấy cùng một giấc mơ – một cô gái tóc dài đứng giữa biển, cười và nói:
“Tôi đã trả lại hơi thở cho các người.
Hãy dùng nó để sống, không phải để nhớ.”
Không ai còn nhớ rõ Phương An, Hạo hay Nhiên là ai.
Nhưng mọi người đều cảm thấy một thứ mà họ chưa từng cảm nhận suốt nhiều thế kỷ: sự trong trẻo của hơi thở thật.
9. Kết
Trên bờ biển cũ, một bé gái chạy dọc theo cát, tay cầm chiếc vỏ sò.
Cô ghé tai nghe, và mỉm cười:
“Mẹ ơi, con nghe thấy tiếng người trong gió!”
Mẹ cô cười hiền:
“Họ không còn ở đó đâu, con.”
“Không, họ vẫn ở đây. Nhưng giờ họ chỉ kể chuyện thôi.”
Gió thổi qua, mang theo hơi muối, hơi sống, và một giọng nói xa xăm, ấm áp:
“Cảm ơn vì đã thở cùng ta.”
“Khi ký ức tan đi, hơi thở trở lại.
Và thế giới biết rằng,
sống không phải là nhớ —
mà là tiếp tục hít vào, dù biết sẽ thở ra.”