Mười năm sau Đại Suy Hô, thế giới không còn giống trước.
Bầu trời luôn mờ trắng, không xanh, không mây.
Gió không còn mùi gì — không muối, không khói, không sự sống.
Người ta gọi kỷ nguyên này là Kỷ Nguyên Im Thở (The Era of Silent Breath).
Khi mọi sinh vật đều tồn tại mà không cần oxy, tiếng gió, tiếng biển, tiếng chim… đều biến mất.
Thế giới trở nên tĩnh lặng đến mức con người phải bật máy phát âm thanh nhân tạo để không phát điên.
Nhưng trong sự im lặng ấy, một số người bắt đầu nghe thấy những giọng nói — giọng của quá khứ, của những người đã từng thở.
1. Đứa Trẻ
Ở vùng biển cũ, nơi từng là thị trấn của bác sĩ Hạo, một đứa trẻ được sinh ra.
Không có tiếng khóc. Không cần cắt dây thở.
Người ta đặt tên nó là Nhiên, nghĩa là “ngọn gió”.
Ngay khi sinh ra, Nhiên mở mắt.
Ánh mắt đứa bé trong vắt, phản chiếu sương mờ của buổi sáng.
Các bác sĩ ghi nhận: tim đập ổn định, phổi không hoạt động, nhưng điện não cực mạnh — mạnh hơn bất cứ trẻ nào từng được sinh ra.
“Không cần thở,” y tá nói, giọng run. “Nhưng đứa bé vẫn… cười.”
Mẹ của Nhiên — Linh, một người sống sót trong biến cố thị trấn cũ — chỉ nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng.
“Nó không cần hơi thở của ai. Nó mang hơi thở của cả thế giới rồi.”
Khi đêm xuống, người ta nghe thấy tiếng gió yếu ớt thổi qua bệnh viện — tiếng gió đầu tiên sau mười năm im lặng.
2. Những Giọng Nói Trong Gió
Mười hai năm sau, Nhiên trở thành một đứa trẻ khác biệt.
Không bạn bè, không trò chuyện nhiều, nhưng luôn lắng nghe thứ gì đó mà người khác không thể nghe.
Cậu nói:
“Gió đang kể chuyện, mẹ ạ. Nó nói có những người từng hít thở, từng yêu, từng sợ.”
Người lớn nghĩ đó là ảo giác. Nhưng khi Nhiên đứng giữa bờ biển, tóc cậu khẽ lay, và âm thanh lạ vang lên — như tiếng thở, tiếng cười, tiếng thì thầm xa xôi.
Cậu ghi lại bằng một thiết bị ghi âm cổ. Khi phát lại, chỉ nghe tiếng gió ù ù.
Nhưng khi phân tích tần số, các nhà khoa học phát hiện tín hiệu âm thanh khớp với sóng não của người từng tham gia thí nghiệm “Hít Ngược”.
Nhiên vô tình trở thành cầu nối giữa hai thế giới — giữa những người đã mất và thế giới im thở này.
3. Thành Phố Bạch Khí
Loài người dần xây dựng lại xã hội.
Các thành phố giờ được gọi là Khu Khí Sinh – những nơi điều hòa sương trắng để duy trì nhịp “trao ký ức”.
Mọi người không nói bằng lời, mà truyền suy nghĩ qua hơi sương.
Một người nghĩ đến hình ảnh gì, sương quanh họ khẽ đổi màu, lan sang người khác.
Tất cả đều trôi trong sự yên bình vô cảm. Không có chiến tranh, không có đau đớn, cũng không còn niềm vui.
Con người tồn tại, nhưng không còn cảm nhận sự sống.
Chỉ riêng Nhiên khác.
Cậu nghe, thấy và cảm nhận.
Cậu nói mình “nghe được tiếng thở trong ánh sáng”.
Một lần, khi đứng giữa quảng trường Bạch Khí, cậu hỏi giáo viên:
“Thưa thầy, chúng ta sống như vậy là thật sao?”
Người thầy mỉm cười vô hồn:
“Chúng ta không cần phải thật. Chúng ta chỉ cần tồn tại.”
4. Hơi Thở Cũ Quay Lại
Đêm đó, Nhiên mơ thấy biển.
Trong mơ, mặt biển đen, nhưng bên dưới là vô số lá phổi khổng lồ, đang thở.
Từng hơi nước bốc lên thành mây, rồi thành sương phủ lên mặt đất.
Trong sương, một giọng nữ vang lên — dịu nhưng mệt mỏi:
“Con là người duy nhất còn nghe được tiếng chúng ta.”
“Bà là ai?”
“Phương An. Ta từng thở thay cho thế giới này.”
Nhiên tỉnh giấc, tim đập mạnh.
Bên cửa sổ, hơi sương đọng lại thành chữ:
“Đến lúc thở lại.”
5. Hơi Thở Của Loài Người
Ngày hôm sau, bầu trời xuất hiện hiện tượng lạ: sương trắng tụ lại thành hình lá phổi khổng lồ, bao phủ cả vùng trời phía Đông.
Các nhà khoa học đo được biến động áp suất không khí – lần đầu tiên sau hàng thập kỷ.
Không khí đang chuyển động, như thể có ai đó thổi hơi vào từ nơi khác.
Người dân bàng hoàng. Không ai biết hít thở nữa. Nhiều người ngã quỵ khi không khí trở nên nặng hơn.
Chính phủ ra lệnh khẩn cấp: “Giữ bình tĩnh. Hãy để không khí tự điều hòa.”
Nhưng Nhiên hiểu: đây là hơi thở của quá khứ đang quay lại — của những người đã từng bị giữ hơi trong thí nghiệm Hít Ngược.
Nếu không ai đón lấy, thế giới sẽ sụp đổ.
Cậu chạy ra biển, nơi gió đang cuộn tròn, sóng nổi lên lần đầu sau mười năm.
Linh — mẹ cậu — đuổi theo, hét trong vô vọng:
“Nhiên! Con không thể ra đó! Không khí đang nổ tung!”
Nhưng Nhiên quay lại, ánh mắt sáng kỳ lạ:
“Con phải làm. Vì con là người duy nhất biết cách hít.”
6. Cơn Gió Cuối
Trên bờ đá, Nhiên dang tay.
Bầu trời vỡ ra từng mảng sáng, sương cuộn thành xoáy khổng lồ.
Cậu nhắm mắt, hít thật sâu — hơi thở đầu tiên của loài người sau mười năm.
Không khí mặn, nặng, đau buốt lồng ngực, nhưng cũng tràn đầy ký ức.
Trong giây lát, cậu nghe thấy hàng triệu giọng nói — đàn ông, phụ nữ, trẻ em, người già, những người của thế giới cũ.
Tất cả hòa vào nhau, nói cùng một câu:
“Cảm ơn con. Chúng ta có thể thở lại.”
Một luồng sáng mạnh bùng lên, gió thổi ầm ầm. Biển dậy sóng. Sương tan dần.
Cả thế giới như hít vào một hơi thật sâu sau giấc ngủ dài.
7. Hồi Sinh
Sáng hôm sau, người dân mở cửa, ngỡ ngàng.
Bầu trời xanh trở lại.
Chim bay, gió thổi, cây lay động.
Lần đầu tiên, con người nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Họ khóc.
Không phải vì sợ, mà vì cảm nhận được thứ đã quên suốt bao năm: sự sống.
Lan (lúc này đã già) nhìn bầu trời, nước mắt rơi:
“An… cô đã thành công rồi.”
Trên biển, không ai tìm thấy Nhiên.
Chỉ có một vệt sáng trắng xoáy tròn, và trong gió, người ta nghe thấy tiếng cười trẻ con, xen lẫn hơi thở nhè nhẹ.
8. Di Sản Của Gió
Nhiều năm sau, loài người học lại cách hít thở.
Trẻ con được dạy rằng:
“Hơi thở là ký ức. Mỗi khi con hít vào, con mang theo một phần thế giới.”
Trên bãi biển nơi Nhiên từng đứng, người ta dựng một tấm bia đá khắc dòng chữ:
“Đây là nơi con người thở lại lần đầu sau kỷ nguyên im lặng.
Gió mang tên Nhiên.”
Khi hoàng hôn buông xuống, người ta nói vẫn nghe thấy tiếng thì thầm trong gió biển:
“Đừng quên hít thở.
Vì mỗi hơi thở là lời cảm ơn.”
“Khi con người thôi thở, thế giới ngủ.
Khi họ hít lại, ký ức bừng tỉnh.”