Tám người lấp ló núp sau một con hẻm, xếp theo hàng theo dõi tiệm nhỏ nhỏ xinh xinh cách đó vài bước chân. Lam Thanh nhỏ giọng chen lên trước hỏi:
- Có chắc là hôm nay không vẩy?
- Chắc! Giờ lui xuống đi! - Giang Thiên đẩy nó ra sau. Cậu đang ở vị trí thuận lợi không thể bị người khác cướp được.
- Tớ thật sự không hiểu tại sao chúng ta phải lén lút thế này? - Khả Vi thắc mắc. Cả nhóm đều đã hóa trang sao lại còn phải trốn trốn nấp nấp.
Nói về sáu trang trai.
Giang Thiên hôm nay mặc áo phông đen phối với quần jean sẫm màu mang giày bata đen, ngoài khoác chiếc áo jean ngắn tay, đeo sợi dây chuyền kiểu xích, đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai sụp xuống che phần nào mái tóc đỏ hung nổi bật.
Kiến Hàm thì trông chững trạc với áo len xám, quần kaki nâu. Phần tóc mái gọn gàng giờ trở nên tán loạn phủ xuống mắt kính, đã thế còn dán thêm râu giả vào làm cho khuôn mặt trẻ tuổi trở nên già dặn.
Minh Nhạc bình thường ăn mặc ưu nhã, thư sinh vậy mà hôm nay lại nổi bật với chiếc áo hình hiphop, quần jean xé gối, kéo nón len màu nâu xuống chỉ để hở một phần mắt. Nhìn vào ai lại nghĩ là lãng tử Đàm Minh Nhạc chứ.
Đan Bảo bình thường trầm lặng hôm nay lại thêm chút bí ẩn với chiếc áo khoác cao cổ che một phần khuôn mặt. Mái tóc đen thả loạn xuống mặt.
Vĩnh Khang trẻ trung hơn trong chiếc áo đồng phục bóng rổ. Đeo chiếc kính bảo hộ che gần một nửa khuôn mặt.
Tử Phong thì ăn mặc cực kì bá đạo với trang phục luyện kiếm, bên hông còn treo lủng lẳng thanh kiếm gỗ. Trông cậu ta như một samurai mạnh mẽ nếu như không đeo khẩu trang.
Lam Thanh mặc áo phông trắng dài tới đùi, quần jean dài đến gối, giày bata màu xanh sọc trắng. phô trương hơn là dùng khăn quàng cổ bịt mặt như một ninja vậy.
Khả Vi mặc chiếc váy liền thân dài đến gối, mái tóc buông xuống che hai bên má, cặp kính dày cộm. Chiếc nói vành dùng hai tay kéo xuống để che.
Một tổ hợp kì quái và hành động lén lút của họ cũng khiến bao nhiêu ánh mắt người đi đường nhìn tới. Khả Vi không biết những người kia nghĩ gì nhưng cô đảm bảo sẽ chẳng phải điều tốt đẹp, có khi nghĩ họ là người xấu cũng nên.
- Xuất hiện rồi! - Tử Phong hô lên.
Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc được búi lên gọn gàng nở một nụ cười dịu dàng chăm sóc từng khóm hoa tươi. Từ bên trong, Hoài Anh khệ nệ ôm hai chậu hoa hồng hai bên lối ra vào. Cậu cười nói với người phụ nữ:
- Hôm nay hi vọng sẽ bán được nhiều!
- Ừm. Mẹ cũng mong vậy. Nhưng mà Hoài Anh, con thật sự được nghỉ sao? - Thì ra đó là mẹ của Hoài Anh. Bà lo lắng nhìn cậu. Không phải là bà không tin lời con trai nói chỉ là hôm nay không phải ngày đặc biệt gì với lại bà biết tính cậu nhút nhát sợ cậu ở trường bị người khác ức hiếp nên không dám đi học. Tất cả cũng là lỗi của bà đã không thể cho cậu một gia đình hoàn mỹ.
- Chắc chắn luôn! - Hoài Anh khẳng định, cậu đưa tay đẩy mẹ vào trong nói. - Mẹ vào trong đi. Để ngoài đây con lo cho.
- Lo được không đây?
- Được mà. - Hoài Anh gật đầu nói. Chờ khi mẹ cậu đi khuất cậu mới lặng lẽ thở dài. Nhìn vào mắt mẹ cậu biết mẹ cậu lại tự trách mình. Hoài Anh không muốn mẹ như thế nhưng cậu không biết nói sao. Lấy lại tinh thần, Hoài Anh chăm chú làm công việc của mình.
- Không ngờ mẹ cậu ta trông trẻ vậy. Lúc đầu tớ cứ nghĩ là hai chị em cơ đấy! - Minh Nhạc thật lòng nói.
- Cậu ta là con trai mà thừa hưởng toàn nét đẹp của mẹ mình. Nhìn đúng là giống kẻ dễ bắt nạt thật. Nếu là tớ tớ cũng sẽ chọn cậu ta là đối tượng giải sầu. - Tử Phong vô tư nói.
Ngay sau đó cậu nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
- Không ngờ cậu cũng là loại người đó. Tôi thật nhìn lầm cậu rồi. - Lam Thanh thất vọng nói.
- Tôi chỉ nói ví dụ thôi mà. Mọi người đừng tưởng thật. - Tử Phong vội biện minh.
- Muộn rồi. - Mọi người đồng thanh nói rồi quay ngoắt đầu đi không thèm nhìn cậu nữa.
Tử Phong khóc không ra nước mắt hai tay giơ giữa không trung run run cứng ngắc rồi buông thõng xuống. Trên đầu một mảng u ám.
Giang Thiên nhìn Hoài Anh làm việc mà chợt nhớ đến thông tin điều tra về cậu ta. Nguyễn Hoài Anh con trai của tổng giám đốc tập đoàn dầu khí lớn. Dù vậy cậu ta chỉ là đứa con không được thừa nhận hay nói cách khác là con riêng. Mẹ Hoài Anh vốn là tiểu thư khuê các yêu say đắm cha cậu nhưng cũng chính vì thế bà đã phạm sai lầm. Cha cậu vốn đã có gia đình nhưng vẫn qua lại với mẹ cậu để rồi khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng người chịu khổ là Hoài Anh và mẹ cậu. Bị gia đình chối bỏ, người yêu bỏ rơi mẹ cậu lâm vào bước đường cùng nhưng vẫn không bỏ rơi cậu mà cố gắng dồn hết tình yêu thương vào cậu. Nhưng vẫn không thể tránh khỏi miệng lưỡi thế gian, hai mẹ con phải chịu sự sỉ nhục của mọi người xung quanh mà chưa từng được nhận một lời thông cảm, động viên nào. Hoài Anh bị bạn bè cô lập, coi thường cũng chỉ vì chuyện này. Điều may mắn là cậu ta đã trưởng thành mà không có suy nghĩ xấu xa, không căm hận mẹ mình mà còn biết thông cảm yêu thương bà, biết vươn lên và biết việc mình cần phải làm. Vì thế Giang Thiên mới quan tâm cậu ta. Những con người này thường có một ý chí mạnh mẽ trong tim. Chỉ có điều cậu đã có một người cha vô lương tâm. Để mặc cho vợ mình làm khó dễ mẹ con Hoài Anh suốt mấy năm qua.
Khách đến tiệm hoa liền bị những người chắn trước cửa làm cho sợ hãi. Một nhóm người chừng chín mười người, mặt mũi bặm trợn dáng vẻ hung tợn đứng trước cửa tiệm. Mẹ Hoài Anh thoạt nhìn sợ hãi sau đó lại dũng cảm đứng chắn trước mặt con dáng vẻ gà mẹ muốn bảo vệ con nhỏ khỏi nguy hiểm. Bà cứng rắn hỏi:
- Sao các anh lại tới đây nữa?
- Còn phải hỏi sao? Lần trước tôi đã nói nếu không chịu đóng cửa thì bọn tôi sẽ còn tới. - Tên có vẻ là đại ca vừa hút thuốc vừa ngắt một bông hoa rồi dùng tay vò nát, thả xuống đất. Hắn nhìn quanh tiệm rồi nói. - Nơi này đúng là đẹp thật. Bản thân tôi cũng chẳng muốn biến nói thành đống đổ nát đâu nhưng đã nhận tiền của người khác thì phải làm thôi. Bọn này giữ chữ tín lắm.
- Loại người như các ngươi không xứng để nói hai từ chữ tín. Chỉ cần nhận tiền thì giết người cũng làm. - Mẹ Hoài Anh quật cường nói, giọng nói thể hiện rõ sự khinh bỉ.
- Tiền là tiên là phật mà. - Tên đó nhếch mép cười. Không có chút gì gọi là xấu hổ.
- Tại sao các người lại làm như vậy? Tôi đâu gây thù oán gì với các người. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn mà thôi! - Mẹ cậu cơ hồ hét lên.
- Đúng là không gây thù với chúng tôi nhưng sự hiện diện của mẹ con cô lại khiến người khác chướng mắt. Có trách thì trách cô chọn nhầm người đàn ông thôi! - Hắn vừa nói vừa đạp ngã hất tất cả các bình hoa trong tiệm. - Phá nát hết cho tao!
Đám đàn em vừa nhận mệnh liền rút thanh sắt được chuẩn bị sẵn ra đập phá. Mẹ Hoài Anh và cậu cố gắng ngăn chặn.
- Các người không được làm thế! Dừng tay lại! - Hoài Anh có chút sợ hãi chặn tay một tên không cho hắn tiếp tục phá nữa.
- Mau dừng lại nếu không tôi báo công an đó! - Mẹ cậu cố lấy giọng uy hiếp nắm chặt cánh tay tên đại ca.
Đổi lại hắn bật cười to nói:
- Mọi chuyện đều được lo cả rồi! - Hắn hất tay đẩy mẹ Hoài Anh ra.
Mẹ cậu bị đẩy va vào cái bàn. Hoài Anh vội vã chạy lại đỡ lo lắng hỏi:
- Mẹ... mẹ có sao không?
- Hoài... Anh... không đươc... để chung... pha... - Mẹ cậu yếu ớt nói.
Ngoài kia nhóm bạn vẫn tiếp tục quan sát.
- Mau vào ngăn cản thôi! Cứ thế này tiệm bị hỏng mất! - Khả Vi gấp gáp nói.
- Chưa phải lúc. - Giang Thiên cắn răng tiếp tục qua sát. Cái tên ngốc đó làm cái gì vậy? Bài học cậu ta quăng hết rồi sao?
Tiệm bán hoa vẫn tiếp tục bị tàn phá. Dù ở con hẻm nhưng họ lại có thể nghe rõ mồn một tiếng đổ vỡ. Người qua đường thì coi như không thấy bước nhanh qua. Những người gần đấy hay cửa tiệm bên cạnh chỉ lo giữ mình.
- Dừng lại! - Tiếng Hoài Anh vang lên thật lớn.
Hoài Anh cố trấn áp trái tim đang đập loạn lên vì hoảng sợ. Lúc này cậu không được hoảng sợ bởi vì chỉ có cậu mới bảo vệ được mẹ, mới bảo vệ được tiệm hoa. Hoài Anh lấy hết dũng khí đứng chắn trước mẹ mình, đôi mắt trở nên kiên định.
- Tôi sẽ không cho các người đập phá nữa. Tôi sẽ bảo vệ mẹ của tôi và tiệm hoa này.
Cậu xông vào một tên gần đó, đấm một phát vào bụng hắn rồi giành lấy thanh sắt.
- Nhóc con! Mày tới số rồi! - Tên đại ca ném thuốc lá xuống đất hất mặt. - Đánh nó.
- Hoài Anh! - Mẹ cậu lo sợ muốn bảo vệ cậu nhưng lại không có sức.
Hoài Anh tưởng tượng thanh sắt trên tay là kiếm gỗ mà tấn công. Nhưng cậu chỉ mới luyện tập không lâu và sức lực mình cậu không thể địch lại nhiều người như vậy. Dù bị đánh ngã bao nhiêu lần cậu vẫn tiếp tục đứng dậy lao vào.
- Tình hình không ổn rồi tính sao đây Lam Thanh! - Khả Vi lo lắng nhìn sang Lam Thanh thì bị dọa xém ngã. - Cậu... câu... làm gì vậy, Lam Thanh?
- Tôi không phải Làm Thành. Tôi là Thành báo. - Làm Thành không biết từ lúc nào lấy khăn quàng cột lên đầu. Trên mép xuất hiện râu giả. Lâm Thanh xoay xoay tay khởi động.
- Cậu bị sao vậy? - Khả Vi nói không nên lời.
Giang Thiên xoay ngược nói lại hai tay đút túi quần muốn bao nhiêu vô lại có bây nhiêu.
- Giang Thiên! Các cậu tính làm gì vậy? - Thấy cậu là lạ.
- Gọi tôi là Thiên ưng đại ca! - Giang Thiên nhíu mày nói.
Bên cạnh cậu Vĩnh Khang và Tử Phong hừng hực lửa chiến khởi động.
- Các cậu làm gì vậy? - Khả Vi hỏi lại. Mấy người bọn họ sao cho cô cảm giác mấy tên lưu manh.
- Đi giành địa bàn bảo kê! - Bốn người cùng đáp.
- Giành địa bàn bảo kê? - Khả Vi nghệt mặt ra. Cô không theo kịp suy nghĩ của họ.
- Tớ cũng phải đi sao? - Minh Nhạc sờ sờ mũi hỏi.
- Cùng đi! - Đan Bảo không cho cậu phản kháng kéo cậu theo bốn người kia cùng gia nhập trò chơi xã hội đen đường phố.
- Họ làm gì vậy? - Khả Vi vẫn chưa hiểu.
- Mặc họ đi! Em chắc cũng khát nước rồi chúng ta qua quán cafe bên kia ngồi nghỉ ngơi. - Râu trên mặt Kiến Hàm đã bị lột đi, khuôn mặt lại trở nên trẻ trung lãng tử lại còn nở nụ cười dịu dàng chết người áp sát mặt Khả Vi cố cho cô nhìn rõ.
(shuuya: "Anh thật xấu. Có ý đồ dụ dỗ con gái nhà lành." KH: "Thế thì sao?" *khóe miệng nhếch lên gian gian*. shuuya: "Đương nhiên là không. Mời anh cứ tự nhiên." KH*xoa đầu shuuya cười*: "Đúng là bé ngoan!")
Khả Vi đỏ mặt ngượng ngùng. Kiến Hàm không cho cô trả lời đã kéo cô vào quán cafe đối diện chọn vị trí cạnh cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy mọi chuyện.
Hoài Anh bị đánh ngã vào tấm kính lớn, cả cơ thể sắp ngã lên thủy tinh vỡ vụn trên mặt đường thì được ai đó đỡ lấy. Tiếp sau đó cái tên vừa đánh cậu bị ném ra ngoài đường. Tên đại ca trợn mắt nói:
- Bọn mày là ai mà xen vào chuyện của ông? Tính làm anh hùng hiệp nghĩa sao?
- No. no. Bọn này không phải tính làm anh hùng mà là những kẻ vĩ đại hơn anh hùng. Oai phong hơn. Và thú vị hơn. - Tử Phong không quên tật cũ. Bản tính tự cao tự đai phát huy.
- Là gì? - Đám kia nghe có vẻ hay chăm chú hỏi.
- Là bảo kê! - Tử Phong hất hàm nói.
- Vậy mà cũng nói! - Đám người kia khinh thường nói.
- Tên khùng này nói sai rồi. Bọn này là người của bang... - Lam Thanh vừa cao giọng nói thì không biết nên nói thế nào?
Nó kéo cả đám chụm đầu lại nói:
- Tên bang là gì? Kiếm cái tên oai oai một chút.
- Hắc Long thì sao? Nghe rất oai nha. - Vĩnh Khang nói.
- Nghe đen chết đi được! Bỏ đi! - Lam Thanh xua tay.
- Thần Hổ! - Tử Phong hô lên.
- Trẻ con! - Lam Thanh bác bỏ.
Tử phong lập tức xụ mặt. Cậu thấy hay mà.
- Igo được không? - Đan Bảo lên tiếng.
- Đan Bảo tôi biết trong đầu cậu chỉ toàn cờ vây nhưng có cần lấy nó làm tên bang không? - Lam Thanh nói.
Đan Bảo sờ sờ mũi, không ngờ lần đầu nói ra ý kiến đã bị từ chối.
Còn đang bàn bạc sôi nổi thì đám người kia đã kiên nhẫn quát:
- Bọn mày thuộc bang nào?
- Im lặng! Bọn này đang bàn bạc chính sự! - Lam Thanh làm bộ mặt hung dữ quát lại.
Mấy tên kia không biết ăn nhầm thuốc gì ngoan ngoãn đáp:
- Bọn em biết rồi!
Hoài Anh ngồi dưới đất hoàn toàn ngây đơ ngơ ngác như con nai tơ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Sao lại là nó! Bất công! - Lam Thanh bất ngờ hô lên.
- Không đến lượt cô phản bác! - Giang Thiên liếc mắt nói.
- Này...
Lam Thanh chưa kịp nói thì đã bị Minh Nhạc bịt miệng lại, áy náy nói:
- Xin lỗi!
-... Ả... ôi... a... - Lam Thanh giãy giụa.
- Khụ. - Giang Thiên hắng giọng nói. - Bọn này thuộc bang Big Sky. Từ nay, nơi này sẽ do bọn này bảo kê. - Giọng nói lành lạnh, cách một lớp kính đen nhưng đám kia cảm thấy đôi mắt sắc bén lạnh lùng. Giang Thiên có tư chất một đại ca xã hội đen chính hiệu.
- Big Sky? - Tên đại ca nhìn đám đàn em hỏi. - Có bang này sao?
- Bọn em không biết! - Đám đàn em lắc đầu.
- Không cần biết các người biết hay không nhưng chỗ này do bọn này bảo vệ. Đếm đến ba mà các người không biến thì đừng trách! - Giang Thiên uy hiếp.
- To gan! Tưởng ông đây sợ sao? - Mặc dù có chút run sợ trước Giang Thiên nhưng hắn vẫn cứng cổ nói.
- Một.
- Mày tính làm gì?
- Hai.
- Mày... - Giọng hắn run run.
- Ba. Các ngươi hết cơ hội rồi. - Giang Thiên nhếch miệng cười.
Bốp. Bốp. Binh. Binh. Một loạt âm thanh hỗn tạp.
- Họ ra tay ghê quá! Lam Thanh hình như từ khi vào hội kỉ luật đã trở nên bạo lực hơn thì phải! - Khả Vị lắc đầu than.
- Chỉ là có tố chất thôi! - Kiến Hàm nói. Người tham gia vào hội kỉ luật đều có tố chất trở thành người hai giới hắc bạch.
- Nói với người thuê bọn mày. Tiệm hoa này từ nay do Hàn Giang Thiên đại ca bang Big Sky bảo vệ. Giờ thì biến. - Giang Thiên hất cằm.
Đám người nằm dưới đất hoảng sợ cong đuôi bỏ chạy.
- Cậu ổn chứ? - Lam Thanh cúi đầu hỏi Hoài Anh ngồi ngây dưới đất.
- Hả? - Hoài Anh giật mình. Sau đó nhận ra giọng nói có chút quen quen. - Lam Thanh?
- Đúng rồi! - Lam Thanh cười tháo râu giả ra.
- Vây... những người này là...
- Lần này cậu được thông qua. Nhưng lần sau thì hãy đem dũng khí của cậu ra sớm một chút nếu thế thì cửa tiệm không đến nỗi thế này. - Giang Thiên tháo kính ra nói. Cửa tiệm gần như bị phá nát.
- Hội trưởng! - Hoài Anh sững sờ.
- Các cháu là bạn của Hoài Anh sao? - Mẹ cậu gượng dậy bước đến.
- Đúng ạ! - Lam Thanh gật đầu.
- Mẹ cẩn thận! - Hoài Anh vội chạy đến dìu mẹ.
- Cảm ơn các cháu rất nhiều! Nếu không có các cháu thì cô không biết làm sao. - Mẹ Hoài Anh thật lòng nói.
- Không có gì ạ! Bọn cháu chỉ tiện đường thôi! Từ nay sẽ không có ai tới quấy rầy đâu ạ. - Minh Nhạc cười lễ phép.
- Xem ra xong rồi! Chúng ta về thôi! - Kiến Hàm và Khả Vi từ bên kia đường đi qua.
- Ngày mai cậu đi học lại hôm nay cứ thoải mái tận hưởng đi. - Giang Thiên xoay người nói.
- Các cháu vào chơi một chút!
- Cháu nghĩ hôm nay không tiện đâu ạ. Lát nữa sẽ có người đến giúp thu dọn và sửa chữa. Cô và Hoài Anh tạm thời nghỉ ngơi một chút xem vết thương đi ạ! - Kiến Hàm vẫy vẫy tay nói.
Nhìn bóng lưng cả nhóm rời đi hai mẹ con vô cùng cảm kích.
Ngày hôm sau.
Hoài Anh tính lên hội kỉ luật cảm ơn thì chạm mặt nhóm nam sinh vốn bị đình chỉ học sát khí đằng đằng nhìn cậu. Hoài Anh sợ hãi muốn lùi lại trốn đi.
- Cậu ta sợ kia! - Tám người núp một góc quan sát.
- Chờ một chút! Xem cậu ta có vượt qua được không. Chỉ có như thế cậu ta mới ở lại trường được. - Giang Thiên nói.
Một tên túm cổ áo Hoài Anh nhấc lên tức giận nói:
- Tại mày mà bọn tao phải đi làm sai vặt. Hôm nay phải cho mày biết tay!
- Tôi... - Giọng Hoài Anh run run. Cậu vẫn cảm thấy sợ.
Nấm đấm tên kia chưa kịp vung xuống thì đã bị Hoài Anh đấm vào mặt. Hoài Anh được thả xuống đất lúc này mới nhận ra hành động của mình run run nói:
- Tôi không cố ý. Xin... xin lỗi.
- Mày chết chắc rồi! - Cả nhóm xông lên.
Không biết là do bản năng hay sao mà Hoài Anh lại đánh trả lại. Vừa đánh vừa luôn miệng xin lỗi. Đến khi đám người kia đều nằm xuống đất Hoài Anh mới hoảng sợ chạy đi, vừa chạy vừa hét lên:
- Tôi xin lỗi!
Khả Vi mở to mắt ngạc nhiên:
- Có thật là Hoài Anh không vậy? Sao mà hôm nay cậu ta đánh ghê vậy?
- Trong con người luôn tồn tại bản năng chống đối lại kẻ khiến họ sợ hãi. Có lẽ trải qua cuộc huấn luyện kia đã đánh thức bản năng đó của cậu ta. - Đan Bảo nói.
- Ma. Xem như cậu ta đã không cần sợ bị bị bắt nạt ở trường nữa rồi! - Giang Thiên nỡ một nụ cười khó coi. Cái này có được xem là cậu ta đã dũng cảm hơn rồi không?
- Nhưng mà có ai lại vừa đánh vừa nói xin lỗi thế không cơ chứ! - Tử Phong không biết nói sao. Lần đầu tiên thấy người như thế. Nói cậu ta quá hiền lành hay là đang giễu cợt người khác đây.
Vài ngày sau.
Tám người từ tầng bốn xuống nhà ăn. Lúc đi ngang qua tầng hai thì nghe tiếng quát mắng:
- Tại sao cậu lại không đem bài kiểm tra xuống phòng giáo viên hả? - Một nữ sinh lửa giận bốc ngùn ngụt quát.
- Cậu... đâu có nói... - Hoài Anh ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu. Không dám ngẩng đầu lên run run nói.
- Tôi có nói. Là cậu không nghe! - Nữ sinh kia bướng bỉnh nói.
- Là... là tôi sai. Xin... lỗi. - Hoài Anh sợ quá nhận bừa.
Tám người kia thản nhiên đi qua. Xem như họ chưa thấy gì. Nghĩ sao người mà họ nghĩ đã không còn nhút nhát, dễ bị bắt nạt lại đang bị một nữ sinh quát mắng đến mất ngồi ôm đầu sợ hãi thế kia. Trong đầu họ đều khẳng định Hoài Anh hết thuốc chữa rồi. -. -
************************
Mọi người cho chút nhận xét về chap này đi. Khi viết cảm thấy có một chút gượng gạo.
Chap tiếp theo vẫn đang trong quá trình sửa chữa nội dung nên mình sẽ không giới thiệu trước. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.