Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Chương 32: Học Sinh Được Chọn .


trước sau

Tại phòng hiệu trưởng, vị hiệu trưởng trẻ tuổi đang trò chuyện với chị gái mình.

- Hai anh chị định tới sinh nhật Giang Thiên mới về sao?

- Ừm. Em nói với tụi nhỏ hộ chị nhé! Chị chẳng liên lạc được với đứa nào cả! - Giọng nữ than phiền lại có chút mềm dịu dễ nghe.

- Ồ vậy sao? - Vị hiệu trưởng trẻ ngã người dựa vào ghế, xoay xoay cây bút trên tay.

- Dạo này tụi nó sao rồi, Hạo?

Tống Minh Hạo hơi đanh mặt lại, giữ yên cây bút trên tay rồi chợt cong khóe môi nói:

- Rất tốt. Mà hình như giữa hai anh em nó hòa thuận lại rồi!

- Thật sao? Thế thì vui quá! Chị muốn để bọn nó tự chăm nom lẫn nhau để dễ dàng hàn gắn mối quan hệ nhưng thật ra vẫn lo lắm. Làm cách nào để bọn nó hòa thuận vậy? - Mẹ Hàn tò mò hỏi.

- Chuyện này... đợi chị về em sẽ nói cho. Mà sắp tới là sự kiện trao đổi học sinh chị nghĩ sao? - Minh Hạo hỏi.

- Em cứ tự quyết định đi. Nhưng mà nói thật chị ghét tên chủ tịch trường đó. Người đâu mà cố chấp quá đi!

Khỏi nói Minh Hạo cũng biết chị mình vừa phồng má vừa nói. Lớn tuổi rồi mà mặt còn búng ra sữa.

- Em biết rồi. Mà hai anh chị về nhớ mua quá cho em đấy. Nhất định phải mua nhiều hơn Giang Thiên nha. Em yêu chị nhất! - Minh Hạo bày ra mặt mèo con nói. Nếu lúc này trong phòng có giáo viên nào sẽ chết ngất với độ làm nũng chị gái của anh.

- Dành lời đó cho người khác đi em trai. Chị cúp máy đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó!

Minh Hạo đặt điện thoại lên bàn đứng dậy nhìn ra cửa sổ. Trao đổi học sinh sao? Có cơ hội báo thù rồi. Vị hiệu trưởng trẻ sau bao nhiêu năm bị thằng cháu đàn áp nay quyết tâm đì đứa cháu đi tận hưởng cuộc sống mới. A, trả thù thì trả thù nhưng ít nhất phải giúp cháu nó ngộ đạo đã. Hành hạ một lần không bằng bối rối lâu dài.

Lam Thanh đang chơi bài với Giang Thiên thì Khả Vi lôi kéo một nam sinh vào. Cô thúc nam sinh kia:

- Có gì nói đi!

- Lam Thanh... - Nam sinh kia cúi mặt ngượng ngùng hỏi.

- Hả? Tìm tôi sao? - Lam Thanh ngẩng đầu lên hỏi.

- Chẳng phải người gửi thư tình cho cậu sao? - Kiến Hàm rời mắt khỏi giấy tờ cười cười nói lớn.

- Thư tình? - Năm chàng trai còn lại đồng loạt lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Nam sinh kia càng đỏ mặt hơn, lắp bắp nói:

- Thật ra... là tớ đến hỏi cậu... cậu thấy sao... à... cậu trả lời sao...

Giang Thiên nhíu mày nhìn nam sinh vẻ mặt hồi hộp lại nhìn sang Lam Thanh ngẩn người dường như suy nghĩ điều gì đó rồi lại lộ ra chút xấu hổ, sờ sờ má. Chẳng lẽ Lam Thanh và nam sinh kia... Không hiểu sao Giang Thiên lại thấy khẩn trương. Cậu có chút căng thẳng.

Mãi một lúc Lam Thanh mới nói:

- Thật ra là...

Cả phòng hồi hộp theo.

- Lá thư đó... có sao?

Hả? Tất cả nghệt mặt ra. Ngay cả Kiến Hàm cũng muốn té ghế. Chẳng phải Khả Vi đã đưa cho nó sao?

- Chẳng phải vào hôm giáng sinh tớ có đưa cho cậu sao? - Khả Vi hỏi. Trước khi lên sân thượng cô đã đưa cho nó và còn dặn dò cẩn thận nữa mà.

- Hôm giáng sinh? - Lam Thanh bắt đầu hồi tưởng sau một hồi gãi gãi đầu nói. - Hình như tớ lỡ dùng nó để lau tay lúc đi ăn thịt nướng với Giang Thiên rồi...

- Khụ. - Giang Thiên ho khan một tiếng thật ra là đang cố nén cười. Hèn gì mà ngày hôm đó nó tỉnh bơ. Chỉ tội nam sinh kia mà thôi. Lại đi thích một người như nó.

- Với lại chúng ta quen nhau sao? - Lam Thanh hỏi. Nó không nhớ là gặp cậu ta ở đâu cả.

- Chúng ta cùng học chung sơ trung và còn học chung lớp nửa năm đầu năm nhất. - Nam sinh nhìn nó hi vọng nó nhớ ra. - Với lại tớ... tớ... - Nam sinh đỏ mặt lắp bắp. Cậu thích nó từ đó đến giờ rồi.

- A. Nhớ ra rồi! - Lam Thanh đập tay nói.

Mặt cậu nam sinh hớn hở.

- Cậu là người vẽ bậy lên truyện của tôi.

Nam sinh hóa đá. Sao lại nhớ chuyện xấu ấy chứ.

- Bị tôi đánh tơi tả nè.

Phập. Cắm thêm một mũi tên.

- Sau đó chẳng dám đến trường luôn. - Nói bằng vẻ mặt tươi cười.

Thêm một mũi tên trúng hồng tâm.

- Cậu không còn nhớ gì khác sao? - Nhỏ giọng hỏi. Hi vọng vớt vát được hình tượng.

- Không. - Trả lời không chút chần chừ.

Phập. Tâm hồn vỡ nát.

Nam sinh vừa khóc vừa chạy đi.

- Này! - Khả Vi gọi với theo.

Lam Thanh ngớ người chẳng hiểu gì sất. Sao trông cảnh này giống giống lúc Misaki nhìn thấy Usui *hồi đầu phim vậy trời.

* Nhân vật trong kaichou wa maid sama.

Khi bóng nam sinh vừa khuất trong phòng vang lên tràn tiếng cười lớn. Vĩnh Khang và Tử Phong là khoa trương nhất vừa cười vừa đập bàn đập ghế nhìn quằn quại đến đau đớn.

- Lam Thanh cậu bá nhất năm! - Tử Phong ôm bụng bật ngón cái.

Đan Bảo vùa cười vừa nói không nên lời. Hình tượng trầm tĩnh của cậu khi quen Lam Thanh đang dần bị phá vỡ. Cô gái này thật sự rất thú vị.

- Tôi nói gì sai ư? - Lam Thanh ngờ nghệch hỏi.

- Không. Cô nói rất hay. - Giang Thiên xoa đầu nó còn tặng cho một nụ cười tán thưởng.

- Cái gì mà hay chứ! Cậu thật là... sao toàn nhớ chuyện xấu của người ta không vậy. Cậu ấy suốt năm sơ trung hết cho cậu mượn vở, bị cậu đánh phải chuyển lớp mà vẫn tốt với cậu, mỗi lần đi chấm điểm thi đua đều tha cho cậu cả. Thật là... kiếm đâu ra người tốt như vậy chứ. Keo này cậu ta hẳn bị tổn thương sâu sắc lắm. - Khả Vi thở dài nói.

- Cậu ta tốt với cô vậy sao? - Giang Thiên cúi đầu hỏi.

- Khả Vi nói thế... chắc là đúng đấy. - Lam Thanh ngập ngừng nói. Sau đó quyết định. - Phải đi xin lỗi cậu ta mới được.

- Đừng đi. - Giang Thiên đột ngột kéo tay nó lại.

- Sao vậy? - Nó hỏi.

Giang Thiên giật mình. Trong vô thức cậu đã kéo tay nó lại, Giang Thiên lúng túng nói:

- Cô mà đi nói vậy cậu ta lại hiểu lầm cô thích cậu ta thì sao! Chẳng lẽ cô thật thích cậu ta à?

- Làm gì có. Vậy khỏi đi!

Nghe nó nói thế Giang Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cũng chả biết tại sao lại như vậy.

- Xem ra cậu rất nhẹ nhõm. - Kiến Hàm đi tới cạnh cậu cười nói.

- Cậu nói gì lạ vậy? - Giang Thiên nhíu mày tỏ ý không vui. Cậu làm gì mà phải nhẹ nhõm.

- Tùy cậu thôi! - Kiến Hàm khoát tay. - Tớ lên phòng hiệu trưởng đây!

- Lên đó có chuyện gì?

- Không biết. Chắc có gì nhờ tớ chỉnh cậu. - Kiến Hàm vui vẻ nói. Việc đó cậu rất sẵn lòng nha.

- Chờ trăm năm nữa đi! - Giang Thiên vỗ vai Kiến Hàm an ủi.

Trăm năm nữa sao? Không nghĩ sẽ lâu đến đó đâu. Kiến Hàm thầm nhủ. Cậu đi ngang qua Khả Vi khom người hôn vào má cô ngọt ngào nói:

- Chờ anh. Lát nữa chúng ta cùng đi ăn trưa.

- Vâng. - Khả Vi đỏ mặt nói.

- Á! Khả Vi. Cậu và tên đó đã xảy ra chuyện gì. Ai cho phép hắn hôn cậu! - Lam Thanh la làng lên. Khả Vi nó cẩn thận bao bọc trong sáng thuần khiết sao lại rơi vào tay tên hồ ly kia rồi.

- Bọn tớ... đang hẹn hò mà. - Khả Vi ngượng ngùng nói.

- Tớ không cho phép tuyệt đối không cho phép. Tớ phải đi cáo trạng với hai bác. - Lam Thanh hét lên.

- Ba mẹ tớ cũng cho phép rồi. - Khả Vi nói. Hôm sau ngày tỏ tình Kiến Hàm đã tự mình đến nhà xin phép. Không biết cậu nói gì mà thái độ ba mẹ cô như là sẵn sàng đưa hai tay dâng con gái cho cậu vậy. Nói chung là vô cùng hài lòng. Đến cô còn không hiểu nổi.

- Cái gì? - Lam Thanh ôm mặt hét lên.

Kiến Hàm vừa đi vừa nhếch miệng cười. Cậu đâu có dễ để cho nó phá hoại. Muốn lấy con gái nhà người ta đương nhiên phải lấy lòng hai vị trưởng bối. Điều này ai cũng hiểu rõ. Đánh nhanh rút gọn đạt kết quả tốt nhất mới là phong cách của cậu.

Cốc, cốc, cốc.

- Vào đi. - Minh Hạo vừa nhìn hồ sơ vừa nói.

- Thầy gọi em có chuyện gì sao? - Kiến Hàm tự nhiên ngồi xuống ghế sopha trong phòng.

Minh Hạo đặt tay lên trán tự hỏi tại sao cứ là bạn của Giang Thiên là không đứa nào tôn trọng anh vậy nhỉ? Đường đường là hiệu trưởng sao mà anh cảm thấy mình chẳng có chút quyền uy nào vậy.

- Thay vì ngồi đó tự kỉ không phải thầy nên vào chuyện chính sao? - Kiến Hàm bắt chéo chân nhâm nhi ly trà vừa rót mắt liếc nhìn vị hiệu trưởng nãy giờ ôm vẻ mặt đau khổ.

- Xem đi! - Minh Hạo ném cho Kiến Hàm tập hồ sơ đang xem.

- Hồ sơ gì vậy? - Kiến Hàm hỏi.

- Chắc em cũng đã nghe về sự kiện trao đổi học sinh giữa trường ta và trường Thần Phong chứ?

- À. Có nghe qua rồi. Không nghĩ trường ta lại có liên quan đến cái trường quý tộc chảnh đó! - Kiến Hàm nhún vai nói. Cậu đã nghe nhiều lời đồn về trường đó, đối với những người yêu thích tự do như bọn cậu đó là nơi khắc nghiệt.

- Không cần thêm từ chảnh đâu. Dù không muốn đó là truyền thống rồi. Hơn hết lần này họ lại chủ động nhắc nhở không thể tìm cớ thoái thác được. Với lại... - Minh Hạo đan hai tay vào nhau nghiêm túc nhìn cậu.

- Với lại? - Kiến Hàm cũng tập trung nghe.

- Biết đâu những học sinh lần này lại khiến họ từ bỏ truyền thống đó thì sao? - Minh Hạo nghiêng đầu cười tỏa nắng.

Kiến Hàm nhíu mày, nói vậy là có ý gì? Cậu bắt đầu lật hồ sơ xem, càng xem mắt càng mở lớn.

- Chuyện này... rốt cuộc thầy có ý gì? Giang Thiên, Lam Thanh, Khả Vi, Tử Phong và Đan Bảo. Những năm người là sao? Trong đó những bốn người hội kỉ luật.

- Họ yêu cầu hai học sinh năm nhất, hai học sinh năm hai và một học sinh năm ba. Thầy nghĩ đó là những học sinh thích hợp nhất.

- Nhưng Khả Vi cô ấy không thể đi! - Kiến Hàm kích động nói.

- Không thể. Cô bé ấy tiếp xúc thân thiết hội kỉ luật chứng tỏ là đủ mạnh mẽ. Chẳng lẽ em lại không tin tưởng vào bạn gái mình sao? - Minh Hạo nhướng mày hỏi.

- Vậy em muốn đổi với Tử Phong.

- Không thể. Lúc đầu thầy cũng muốn em đi nhưng lần này đích thân ông của Tử Phong yêu cầu. - Minh Hạo cứng rắn nói.

- Tại sao ông ấy lại nói vậy?

- Một trong những người kế tục học ở đó và người đó còn là thanh mai trúc mã của Tử Phong. Đối với cậu ấy đây không còn đơn thuần là trao đổi trường học mà là một thử thách. Cậu ấy liệu có đủ khả năng để kế tục ông mình hay không cần có sự chấp thuận của người đó.

Kiến Hàm siết chặt tập hồ sơ trên tay. Nếu đã nói vậy thì cậu không thể làm gì khác được nữa. Cái cảm giác bất lực này thật khó chịu.

**************************

Chap tiếp theo: Những người được chọn sẽ tạm thời dọn đến trường Thần Phong. Cái gì đang chờ đợi họ phía trước? Thần Phong là ngôi trường như thế nào?

Chap tiếp theo sẽ đăng vào ngày 29. Đón xem nhé!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!