Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Chương 36: Buổi Học Đầu Tiên (2) .


trước sau

Khi đến khu học chính cả nhóm tách ra. Vân Tường dẫn Lam Thanh và Khả Vi đến lớp học năm nhất. Hạo Kỳ, Thiếu Đình cùng Giang Thiên, Tử Phong đến lớp học năm hai, Hạo Nhiên cùng Đan Bảo đến lớp học năm ba. Từ lúc rời kí túc xá vẻ mặt Tử Phong buồn buồn trầm tư khiến mọi người cảm thấy lo lắng. Nhưng khi Giang Thiên hỏi cậu xua tay cười nói không sao nhưng chính như thế lại khiến mọi người lo lắng hơn nhưng không ai ép hỏi. Đơn giản vì không muốn tạo áp lực cho cậu và muốn cậu tự nói ra sẽ tốt hơn.

- Vẻ mặt lúc nãy của Tử Phong thật không sao quen nổi. Từ khi đi thay đồ trở ra vẻ mặt cậu ấy càng nặng nề hơn. Không biết đã xảy ra chuyện gì? - Lam Thanh gác tay sau đầu nói.

- Tớ mong cậu ấy nhanh chóng trở lại như trước. Mà cậu... tính mặc như thế thiệt hả? - Khả Vi lườm Lam Thanh hỏi.

- Đương nhiên rồi. Trông tớ cũng đẹp trai chứ bộ. Đi lừa tình mấy em nhà giàu chắc vui lắm! he he - Lam Thanh che miệng cười gian. Nó sẽ làm cho trường này thêm màu sắc. Mái tóc dài được vấn lên trông nó chẳng khác gì con trai chắc lừa tình được nhiều người.

- Cậu thú vị thật. Nhưng hãy nhớ mấy vị tiểu thư ở đây chỉ có mã ngoài thục nữ thôi bên trong nguy hiểm lắm! Nhớ cẩn thận. - Vân Tường vui tính cho lời khuyên. - Mà Tử Phong như thế có lẽ Hạo Kỳ đã nói cho cậu ta biết.

- Nói cái gì? - Nó và Khả Vi hỏi.

- Quân Du, anh chàng lúc nãy là cánh tay phải của King. Cậu ta được gọi là đại tướng của gió. Giống như Tử Phong cậu ta là một thiên tài kiếm thuật. Khi ra đòn thì nhanh như gió và trúng chỗ hiểm của đối thủ. Cậu ta khá trầm tính và đặc biệt trung thành. Nghe nói là King từng giúp cậu ta một việc quan trọng nên cậu ta mới như vậy. Nói sao thì cậu ấy cũng từng là người tôi ngưỡng mộ và bình thường nhất trong tứ tướng của King. Không ngờ hôm nay lại thấy một mặt vô lại thế này. - Vân Tường cười nói có chút tiếc nuối. Mà cũng dễ hiểu thôi. Thử nghĩ người mà bạn ngưỡng mộ bỗng một ngày lại trở thành kẻ xấu xa như thế có khi còn phản ứng mạnh hơn là tiếc nuối.

- Cậu ấy vô lại sao? - Lam Thanh khẽ lẩm bẩm.

- Tới rồi. Lớp của các cậu đây! - Vân Tường nói. - Các cậu đợi tớ chút.

Vân Tường vào nói chuyện với cô giáo ăn mặc đúng kiểu nữ nhân quý tộc anh. Cậu ta cười một cái cô giáo vẻ mặt tươi hẳn nhìn bọn nó với đôi mắt trìu mến nổi da gà.

- Hai cậu vào đi! Nhớ giới thiệu đàng hoàng đấy! - Vân Tường đi ra dặn dò. Cậu vẫy tay nói. - Vậy tớ lên lớp đây. Chúc may mắn.

- Hẹn gặp lại.

Hai bọn nó vào lớp. Bao nhiêu ánh mắt nhìn theo. Mặc dù không biết rõ lý do nhưng nó cảm thấy ánh mắt tia lửa điện nhìn Khả Vi của đám nữ sinh như muốn nướng cháy cô. Nó nên vỗ ngực nhẹ nhõm vì ăn mặc như con trai sao?

- Các em giới thiệu đi! - Cô giáo nhẹ nhàng nói. Nụ cười dịu dàng như nước, yểu diệu thục nữ không biết đã có quân tử hảo cầu chưa.

- Khụ. Chào mọi người. Tôi là học sinh trao đổi Trần Lam Thanh. Hân hạnh làm quen. Mong mọi người giúp đỡ nha. - Nói xong còn nháy mắt một cái. Nó nghe được mấy tiếng oa khe khẽ.

- Chào mọi người. Tôi là học sinh trao đổi Hạ Khả Vi. Mong được chỉ giáo thêm. - Khả Vi cúi người nói.

- Hai em ấy sẽ học chung với chúng ta hai tuần. Các em phải cư xử thật lễ độ hiểu chưa? - Cô giáo nói.

- Vâng! Thưa cô! - Đồng thanh nói. Rất có quy củ.

- Để xem nào. Hai em ngồi bàn cuối được chứ. Hai bàn trống bên cạnh Phi Tuấn nha. - Cô giáo đưa tay chỉ về cậu bạn tóc cam cuối lớp.

Lam Thanh và Khả Vi vừa nhìn thấy hàng xóm tạm thời của mình lập tức chấn động. Không phải là tên tóc cam dàn hàng đón tụi nó sao.

Ánh mắt cậu ta nhìn bọn nó đầy lửa giận, miệng nhấp nháy như đang nguyền rủa. Trời ạ! Đảm bảo cậu ta ghi thù vụ đón tiếp. Trong khi Khả Vi rất khẩn trương thì Lam Thanh hoàn toàn tỏ ra không biết gì hết tươi cười nhìn cậu ta. Nhìn nụ cười ấy có bao nhiêu vô tội và ngây thơ. Nó không biết gì hết, không quen cũng như chưa thấy cậu ta. Nó vừa mất hết trí nhớ của ngày hôm qua. Lam Thanh tự nhủ.

Lam Thanh tự nhiên chào hỏi:

- Chào cậu! Ánh mắt cậu nhìn chúng tôi nóng bỏng như thế không biết là cậu thích tôi hay cô bạn xinh đẹp này. - Nở nụ cười khôn khéo.

Cả lớp vừa nghe xong nó lập tức cảm thấy tất cả bọn họ đang nén cười. Khi bị ánh mắt muốn giết người của cậu ta quét qua lập tức ngồi nghiêm chỉnh như tượng đá. Cậu ta cả người phừng phực lửa nhưng không nói bọn nó lời nào.

Lam Thanh che miệng nói:

- A. Xin lỗi. Cậu không nói được sao? Tôi mới vào nên không biết. Thật tội nghiệp. Trông cũng được đấy nhưng mà bị tật thì... Haizz. - Nó cố tình thở dài một tiếng rõ to. Còn tỏ vẻ thương cảm vỗ vai cậu ta an ủi.

Khả Vi vờ như không thấy. Lam Thanh lại nổi hứng vui đùa rồi.

Phi Tuấn nén đến mức nghẹn đành chút giận lên cây bút trên tay. Một tiếng crắc, cây bút gãy làm đôi. Nhịn nhịn.

Học sinh trong lớp nghe tiếng bút gãy mặt đều tái đi. Lam Thanh còn muốn tiếp tục cuộc vui. Nó tò mò sức chịu đựng của cậu ta đến mức nào.

- Nhưng không sao. Cậu vẫn viết được mà phải không? Hay chẳng lẽ tay cậu... cũng phế rồi. - Nó hạ thấp âm, thì thầm sát bên tai cậu ta.

Nhịn nhịn nhịn nhịn. Phi Tuấn tiếp tục nén lửa đang sùng sục trong người. Nếu không phải là King dặn cậu không được đụng tên mấy tên học sinh trao đổi trước khi King ra lệnh thì cậu đã... Phi Tuấn trút giận trong đầu.

Oa. Sức chịu đựng tốt nhưng mà...

- Có lửa mà không phun được... Nhàm chán. - Lam Thanh phất tay quay người về chỗ mình.

Bùm. Núi lửa lập tức bùng nổ. Phi Tuấn lật vàn túm cổ áo nó:

- Mày vừa nói ai nhàm chán? Nói lại thử xem.

Lam Thanh vì ngạc nhiên mà nói không nên lời. Cậu ta tức giận chỉ vì hai từ này thôi sao? Nó chợt nhận thấy trong ánh mắt ấy không chỉ có giận dữ mà còn có chút đau thương.

- Như thế này cậu sẽ thú vị hơn đấy. Con người mà nén giận quá sẽ bị bệnh nguy hiểm đến tim đó. Tôi chỉ đang giúp cậu thôi. - Lam Thanh cười gạt tay cậu ta ra. - Con người không phải túi không đáy có thể cất giữ quá nhiều cảm xúc. Tôi không phải giúp cậu xả bớt cơn giận dữ nén đầy người sao? Nên cảm ơn tôi mới phải. - Lam Thanh chỉnh chỉnh áo nghiêng đầu nói.

Phi Tuấn sững người nhìn nó.

- A. Mà bàn học bị cậu làm hỏng rồi nếu không mau chóng thay bàn mới thì sẽ muộn giờ học đó.

Phi Tuấn lập tức chuyển sắc tối. Tức tối ra lệnh:

- Còn không mau đi lấy cái bàn khác!

Hai nam sinh lập tức tới dọn bàn đi. Phi Tuấn ngồi bịch xuống ghế. Liếc mắt nhìn Lam Thanh. Và đáp lại nó cười một cái thật tươi.

Khả Vi ngồi bên cạnh huých tay Lam Thanh nói:

- Cậu không nên chọc cậu ta giận dữ như vậy. Tớ sợ cậu ta ném bàn vào cậu luôn đó.

- Đừng lo, đừng lo. - Lam Thanh cười trấn an. Nó chỉ là đang làm lớp học thú vị hơn mà thôi.

Nhưng mà cảm giác vui vẻ vừa mới có nhanh chóng bị những kiến thức lịch sử quý tộc làm biến mất. Lam Thanh lặng lẽ cúi thấp người lôi trong cặp ra một cuốn manga ngồi đọc. Vẫn là truyện tranh thú vị hơn.

Trên bảng, thầy giáo râu vểnh đang say sưa giảng bài, đắm chìm vào màu sắc Hoàng tộc Anh thời trung cổ.

- Edward III là một quốc vương nổi tiếng thời Trung cổ Anh...

Bên dưới,

- Lam Thanh! Đưa tớ một quyển với! - Khả Vi khe khẽ nói.

- Cậu? - Lâm Thanh giật mình sửng sốt. Mèn ơi. Khả Vi bình thường chăm học mà giờ... mặt trời mọc hướng tây sao?

- Bài học chán quá! - Khả Vi nói nhỏ vừa đủ nghe.

Nhưng hình như vị thầy giáo kia rất thính tai, ông ta bắt trúng từ mấu chốt "chán". Ông ta chỉ tay về phía Khả Vi gọi lớn:

- Vị tiểu thư kia? Làm sao em lại dám nói bài học của tôi nhàm chán. Em có biết được sự cao quý về những vị vua và nữ hoàng không hả? Em có biết Tutankhamun nổi tiếng thế nào không? Em có biết nữ hoàng Elizabeth I tài năng thế nào không? Em có biết hoàng đế Charlemange vĩ đại thế nào không? *

* Lần lượt là Pharaong của Ai Cập, nữ hoàng Anh, vua đầu tiên của một đế quốc tại Tây Âu.

Những câu hỏi dồn dập cùng ánh mắt trừng lớn của thầy giáo làm Khả Vi nghẹn họng. Cô vừa định mở miệng thì mấy câu hỏi liên tiếp nhảy vào.

- Không nói được đúng không? Em thật kém cỏi! - Thầy giáo gay gắt nói.

Bỗng rầm một tiếng lớn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về thủ phạm. Lam Thanh chống hai tay lên bàn vẻ mặt âm trầm. Phi Tuấn tự hỏi nó định làm gì với ông thầy sử khó tính.

- Vậy thầy có biết vua hải tặc Gold D. Roger là ai không? Thầy có biết vua Simon Astal tài năng thế nào không? Thầy có biết đến Hunter huyền thoại người đã khám phá ra nhiều di tích lịch sử Ging không? Thầy có biết đến nữ hoàng tiên mạnh mẽ Erza Scarlet khkhôn*? - Khí thế mười phần mạnh mẽ, ánh mặt cực kì nghiêm túc, Lam Thanh liên tiếp hỏi.

*nhân vật trong One piece, hunter x hunter, densetsu no yuusha no densetsu (hơi hại não tí), fairy tail.

Thầy giáo cũng bị khí thế của nó dọa sợ lùi lại.

- Thầy có biết không? - Lam Thanh hỏi lớn đầy uy lực.

Thầy giáo dính sát vào bảng không nhúc nhích.

Lam Thanh nói tiếp:

- Có thể thầy nghĩ bọn em không biết gì nhưng những thứ bọn em biết thầy cũng chưa chắc biết. Là một người "yêu mến" lịch sử em cảm thấy vô cùng thất vọng khi thầy không biết đến những nhân vật huyền thoại của huyền thoại ấy. Và em cũng không ngờ trong ngôi trường sang trọng này giáo viên lại không biết tôn trọng học sinh. Đây là một vết nhơ không nên có. Thầy không cho cậu ấy nói thì sao thầy biết cậu ấy không biết gì. Hơn nữa nếu nói cậu ấy kém cỏi thì thầy cũng kém cỏi. Trong một tiết học sự giảng giải của giáo viên là chưa đủ. Chẳng lẽ học sinh trao đổi kiến thức cho nhau là sai trái sao? - Lam Thanh lúc cao lúc thấp nói. Vẻ mặt cực kì thất vọng.

Lam Thanh đeo cặp, nắm tay Khả Vi nói thêm:

- Đến khi thầy có thể hiểu được những gì em nói và biết đến những gì em nói em sẽ quay lại học. Thầy biết những gì em biết thì em cũng sẽ tự giác biết những gì thầy viết. Chào thầy. - Nói rồi keo tay Khả Vi rời khỏi lớp còn dứt khoát đóng mạnh cửa.

Ra đến ngoài, Lam Thanh mới trút bộ mặt nghiêm chỉnh dán tai vào cửa nghe ngóng. Hồi nãy nó nói hơi quá không biết có sao không? Trong lớp im lặng hồi lâu mới vang lên tiếng hô:

- Ngầu quá!

Lam Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy như vậy Khả Vi cũng yên tâm hơn. Nếu không phải tại cô thì nó sẽ không nói như thế nhưng mà tiết học thật sự quá nhàm chán. Mà những câu hỏi nó đặt ra cũng thật khó đỡ, làm sao mà thầy biết được chứ.

- Cảm ơn cậu đã cứu tớ một mạng. - Khả Vi khẽ nói.

- Không cần đâu. Mà cũng nhờ cậu mà chúng ta mới ra khỏi lớp học. Tớ cần một nơi thoải mái để đọc truyện. - Lam Thanh vươn vai nói. - Chúng ta về kí túc thôi.

- Phải. - Khả Vi gật đầu. Cô cũng nghĩ như vậy.

Bọn nó lại trùng hợp gặp Giang Thiên, Tử Phong, Hạo Kỳ, Vân Tường, Thiếu Đình, Hạo Nhiên và Đan Bảo ở cầu thang. Mấy đôi mắt nhìn nhau. Khỏi đoán cũng biết chuyện gì xảy ra.

- Năm người các cậu thật không sao nói nổi. Giang Thiên lên lớp mà ngồi gác chân lên bàn còn nói ra mớ kiến thức ghép nối đủ kiểu làm ông thầy vật lí đến giờ hai mắt còn xoay tròn. - Hạo Kỳ chán nản nói.

- Vui ghê. Nhưng Đan Bảo còn hay hơn. Cậu ấy chỉ cần ngồi suy tư cũng làm cô giáo tái mét mà ngất xỉu. - Hạo Nhiên vui vẻ nói.

- Như thế nào? - Cả đám đồng thanh hỏi. Như vậy là quá cao thủ rồi.

Hạo Nhiên kéo Đan Bảo thấp xuồng đưa tay chỉnh mặt cậu vừa nói:

- Cậu ấy ngồi chống cằm nè, mắt nhìn chằm chằm lên bảng, mặt hơi sầm lại, tóc mái che một bên mắt, tay gõ gõ lên bàn. Nhìn ngầu lắm.

Cô giáo không bị dọa chết là may rồi. Cả đám thầm nghĩ. Cái này mà là suy tư sao rõ ràng giống tới đòi nợ, ánh mắt thâm trầm, gõ tay mất kiên nhẫn trong rất bất mãn giống như ai đốt bộ cờ vây của cậu.

- Hay chúng ta cùng xuống nhà ăn đi! Tự dưng tớ thấy hơi đói. - Lam Thanh ôm bụng nóí. Chắc nó cần nạp thêm năng lượng.

- Nhiên cũng đói! - Hạo Nhiên xụ mặt xoa bụng.

- Vậy chúng ta tới đó trước. - Giang Thiên quyết định.

- Các cậu đi đi. Tớ cảm thấy hơi mệt nên muốn về kí túc. - Tử Phong bất ngờ nói. Nụ cười gượng gạo khó coi. Nói xong thì lủi thủi bước đi bỏ lại đằng sau ánh mắt lo lắng của mọi người.

Tử Phong lết xác về phòng nằm dài lên giường nhìn ra cửa sổ. Giờ đây trong đầu cậu ngổn ngang những suy nghĩ. Câu nói của Hạo Kỳ cứ vang mãi trong đầu: "Quân Du là cánh tay phải của King. Nếu như King gây khó khăn cho Giang Thiên thì cậu ta nhất định sẽ làm theo. Đến lúc đó cậu phải chọn một trong hai người."

- Lựa chọn... - Tử Phong lẩm bẩm. Bắt cậu phải lựa chọn giữa Giang Thiên và Quân Du thật sự rất khó. Quân Du không chỉ từng là bạn thân của cậu mà cậu còn nợ cậu ấy một món nợ lớn. Cậu đã cướp đi của cậu ấy người quan trọng, phản bội lòng tin Quân Du. Cho nên cậu không phản kháng lại những gì Quân Du làm hay nói vì cậu nghĩ đó là cách mà cậu có thể chuộc tội. Giang Thiên giờ là bạn cũng là người đã cứu sống cậu một lần. Nếu không có Giang Thiên thì sẽ không có cậu bây giờ. Như vậy bắt cậu phải lựa chọn ra sao?

Tử Phong cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cậu nghĩ giá như thời gian dừng lại ở thời thơ ấu thì tốt biết mấy. Thời thơ ấu với biết bao kỉ niệm đẹp.

Ba mẹ Quân Du ly hôn sau khi sinh cậu ấy không lâu. Quân Du theo cha đến sống tại Đạo quán. Cũng không lâu sau ba cậu qua đời vì tai nạn giao thông. Vì mong muốn Tử Phong sẽ là người kế tục tiếp theo, ba mẹ cậu đã đưa cậu đến sống với ông khi chỉ mới một hai tuổi và như thế hai đứa trẻ lớn lên bên nhau và trở thành bạn vô cùng thân thiết.

Tính cách Tử Phong cao ngạo, giọng điệu giống như xem thường người khác cộng thêm khuôn mặt khá giống con gái nên cậu bị bạn bè xa lánh, hay bị trêu chọc. Chính lúc ấy Quân Du sẽ ở bên cạnh cậu, đập cho đám người trêu cậu một trận nên thân. Quân Du đã từng nói:

- Không ai làm bạn của cậu thì tớ sẽ mãi làm bạn của cậu. Cho nên không cần phải để ý người khác nói gì. Cậu cứ sống thoải mái và làm theo những gì cậu nghĩ.

Tử Phong nhớ lúc đó mình ừm một tiếng lớn. Mà hình như đó cũng là lý do khiến tính cách cậu trở nên vô pháp vô thiên đem lại không ít rắc rối cho Quân Du. Trong đó có rắc rối khiến cậu ân hận rất nhiều.

Hai đứa có tố chất luyện kiếm nên được ông dạy dỗ rất nghiêm khắc. Cũng có mấy lần trốn tập bị ông phạt quỳ không cho ăn cơm lại lén lút xuống bếp ăn một trận no nê, đi dạo vài vòng cho tiêu cơm và khi trở lại kết quả là quỳ đến tối. Nhưng đã ăn no rồi thì rất dễ ngủ nên chưa tới tiếng cả hai đều lăn ra sàn ngủ say sưa.

Mỗi khi quậy phá thì Tử Phong sẽ là tiên phong, Quân Du theo sau nhưng đến khi chịu tội Quân Du đều gánh hết cho cậu. Giờ nghĩ lại, Tử Phong cảm thấy mình đã dựa vào Quân Du quá nhiều.

Bất giác dòng hồi tưởng lại hiện lên lúc cả hai năm tuổi, trong bữa tiệc chào mừng năm mới không biết mẹ cậu tự dưng nổi hứng bắt cậu mặc đồ con gái. Tử Phong lúc đó xấu hổ muốn chết nhưng hết ông lại đến môn sinh trong đạo quán trêu. Đã thế lúc cậu cầu cứu Quân Du, cậu ta còn hí hửng lấy mấy ảnh đòi chụp vài kiểu đem bán. Và như thế, cậu tức giận chạy đuổi vòng vòng xung quanh. Nhìn hai đứa vui đùa như thế không biết tên nào đã nói:

- Hai đứa này đúng là thanh mai trúc mã. Tử Phong là thanh mai, Quân Du là trúc mã.

Mặc dù chỉ là lời nói đùa phút chốc nhưng sau này rất nhiều người cũng gọi hai cậu như vậy kể cả người đó.

Tử Phong ngồi bật dậy ôm trán. Tư dựng lại nghĩ đến đoạn quá khứ đen tối đó. Cũng nhờ mẹ mà mỗi lần lớp có diễn kịch thì Tử Phong lại diễn vai con gái có điên không cơ chứ. May mắn là lớn lên cậu trông nam tính hơn.

Tử Phong trầm lặng trong giây lát. Nếu như thời gian dừng lại lúc đó thì cậu sẽ không được gặp Giang Thiên, Kiến Hàm, Minh Nhạc, Đan Bảo, Vĩnh Khang và còn cả hai cô bạn nữa. Cậu mất đi người bạn trong quá khứ nhưng bù lại có những người bạn mới vô cùng thân thiết. Quá khứ, hiện tại hay tương lai, cậu đoán mình vẫn nên sống cùng thực tại. Dù thế nào cậu cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Giang Thiên nhưng cũng sẽ không từ bỏ Quân Du. Không biết phải làm cách nào nhưng cậu sẽ cố gắng hết sức. Tử Phong thông suốt vươn vai nói:

- Yosh. Giờ phải lấy lại tinh thần thôi. Không thể để mọi người lo lắng được.

Tử Phong gọi điện cho Giang Thiên, giọng nói đầy sức sống:

- Các cậu nhớ phải đem về cho tớ nữa. Không thể ăn một mình đâu đó.

Bên ngoài cửa phòng một bóng đen lặng lẽ rời đi.

**********************************

Chap tiếp theo: Tứ đại tướng. Lời thách đấu. Mọi người nhớ đón xem nha.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!