hồi ức gãy vụn

Chương 1: Đêm mưa định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi như trút nước, quất mạnh lên mặt đường, làm bùng lên từng bọt nước trắng xóa. Bầu trời đêm u tối, bị xé rách bởi những tia chớp nhợt nhạt, phản chiếu vào những vệt nước trên kính căn hộ cao tầng. Tiếng còi xe cảnh sát và cứu thương hú vang cắt ngang sự tĩnh lặng vốn dĩ quen thuộc của khu phố. Đèn đỏ nhấp nháy, những bóng áo vàng phản quang hối hả, tất cả tạo nên một bức tranh hỗn độn, lạnh lùng và đáng sợ.

Trên tầng mười lăm của tòa Eden Residence, căn hộ sang trọng bỗng trở thành tâm điểm chú ý. Cánh cửa chính bị niêm phong, dãy hành lang vốn sáng trưng giờ lốm đốm ánh đèn phản chiếu từ đội pháp y. Mùi mồ hôi, ẩm mốc và thoang thoảng mùi thuốc sát trùng trộn lẫn, khiến không gian trở nên ngột ngạt. Từng bước chân, từng lời trao đổi ngắn ngủi của cảnh sát vang lên đều đều, nhưng căng thẳng đến mức mọi âm thanh bình thường như bị bóp nghẹt.

Trong căn hộ, xác một phụ nữ trẻ nằm bất động giữa phòng khách. Đôi mắt mở to, dán chặt vào trần nhà như đang nhìn thấy một điều kinh hoàng. Mái tóc dài rối bời, dính máu loang đỏ trên sàn gỗ sáng bóng. Một con dao gọt hoa quả nằm gần đó, lưỡi dao ánh lên ánh sáng lạnh lẽo. Máu loang ra tạo thành những đường ngoằn ngoèo, như một dấu hiệu mờ ảo mà hung thủ cố tình để lại.

“Thời gian tử vong khoảng ba giờ trước, vết thương chí mạng là một nhát dao thẳng vào động mạch cổ,” bác sĩ pháp y nói, giọng đều đều nhưng không giấu được sự khẩn trương.

Một cảnh sát trẻ đứng nép vào góc, mắt dán vào thi thể, run rẩy. Đây là vụ án mạng đầu tiên anh tham gia. Hình ảnh rùng rợn và mùi máu tanh khiến anh có cảm giác như nhịp tim mình đập mạnh hơn bình thường.

Phía đối diện, trong căn hộ sáng đèn bên kia đường, một cô gái trẻ ngồi bệt trên sàn, run rẩy. Lâm An – 24 tuổi, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt thất thần. Cô là người gọi báo cảnh sát, đồng thời là nhân chứng duy nhất tự tin rằng mình đã nhìn thấy hung thủ.

“Chị bình tĩnh, kể lại mọi thứ đi,” nữ cảnh sát nhẹ nhàng hỏi. Giọng cô như đưa một sợi dây an toàn giữa biển hoảng loạn của Lâm An.

Lâm An hít một hơi dài, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng trống phía trước. “Tôi… tôi thấy một bóng người… cao lớn… đứng ở cửa sổ bên đó… Rồi… máu… máu bắn tung tóe…” Giọng cô nghẹn lại, hai tay bấu chặt vào đầu, hơi thở gấp gáp.

Cảnh sát khác ghi chép, ánh mắt lướt nhanh. Họ nhận thấy có điều gì không ổn: khi được hỏi chi tiết hơn, lời khai của Lâm An liên tục thay đổi. Lúc thì bảo hung thủ mặc áo khoác đen, lúc lại quả quyết áo sơ mi trắng. Khi được hỏi dáng vẻ, cô ngập ngừng, rồi lắc đầu: “Tôi không chắc… có thể tôi nhìn nhầm… hoặc trí nhớ tôi bị lẫn lộn.”

Đôi mắt nhân chứng vừa kinh hãi vừa nghi ngờ chính mình. Cảnh sát nhìn nhau, không biết có nên tin hoàn toàn hay không. Lâm An vừa là nguồn thông tin quan trọng, vừa là ẩn số bí ẩn, khiến cả nhóm vừa muốn khai thác, vừa dè chừng.

Chưa đầy nửa giờ sau, thang máy bật sáng, một người đàn ông cao gầy, khoác áo măng-tô đen, bước ra. Anh cầm cặp hồ sơ, dáng đi đều đặn, ánh mắt lạnh lùng quét qua hiện trường. Tất cả cảnh sát trẻ liền nhường đường, vừa kính nể vừa dè chừng.

Đó là Trần Khải – điều tra viên kỳ cựu, nổi tiếng lạnh lùng, tỉ mỉ. Anh không ưa sự ồn ào, càng không tin vào những lời khai chưa kiểm chứng. Bước vào căn hộ, ánh mắt Khải dừng lại ở thi thể. Anh khom người, quan sát từng chi tiết: dây chuyền bạc vương vãi, vết máu loang theo một hướng cụ thể, sàn gỗ trơn trượt. Không có dấu hiệu chống cự quá nhiều, chứng tỏ nạn nhân bị tấn công bất ngờ, hoặc hung thủ là người quen.

“Khóa cửa không bị phá. Camera hành lang không ghi nhận người lạ,” một cảnh sát báo cáo.

Khải khẽ gật đầu. Ánh mắt anh lạnh như thép, quét quanh căn phòng. Một chi tiết bất thường lập tức lọt vào tầm quan sát: vết chân nhỏ, loang lẫn với máu, trùng với dáng đi của một người nhẹ cân. Anh nghiêng người, quan sát kỹ hơn.

Ngoài cửa sổ, căn hộ đối diện bật sáng. Ánh đèn hắt ra, in bóng một cô gái mờ nhạt trên rèm. Khải nhíu mày. Nhân chứng đứng đó, nhưng ánh mắt trống rỗng như bị hút vào một thế giới khác.

Anh bước ra ban công, hít một hơi dài, mưa tạt vào mặt, lạnh thấu xương. Tâm trí anh chạy từng kịch bản: hung thủ quen biết nạn nhân, hay là một kẻ lạ, biết rõ thói quen của nạn nhân và nhân chứng? Có gì đó không ổn.

Một lát sau, Lâm An được đưa đến hiện trường, đứng cách thi thể vài bước, run rẩy. Cô nhìn khắp phòng, đôi mắt lạc lõng. Khải tiến lại gần, giọng trầm:

“Cô thấy gì? Nhìn kỹ và kể từng chi tiết, ngay cả điều nhỏ nhất.”

Lâm An hít sâu, cố gắng tập trung: “Tôi… tôi nhìn thấy bóng người… có thể cao hơn tôi một chút… hắn… hắn đứng đó… cử động rất nhanh…”

Khải gật, ánh mắt không rời: mọi chi tiết đều quan trọng, ngay cả khi cô không nhận ra. Hung thủ để lại dấu vết tinh vi, nhưng con mắt sắc bén của anh sẽ tìm ra.

Mưa bên ngoài chưa dừng. Tiếng gõ nhẹ trên cửa kính, tiếng gió rít qua khe hở, tất cả hòa vào không khí căng thẳng. Vụ án vừa mở ra, nhưng còn quá nhiều bí mật chưa lộ diện. Trong bóng tối ướt nhẹp của thành phố, một trò chơi tâm lý đã bắt đầu.

Những mảnh ký ức vỡ vụn của Lâm An, cùng với sự logic lạnh lùng của Trần Khải, sẽ tạo nên cuộc đấu trí mà hung thủ không hề lường trước. Và trong vài giờ tới, căn hộ sang trọng này sẽ chứng kiến từng bước chân dẫn đến sự thật khủng khiếp…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×