hồi ức gãy vụn

Chương 2: Nhân chứng đối diện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn hộ đối diện vẫn sáng đèn. Mưa tạt mạnh vào kính, tiếng rào rào như nhịp trống thúc giục. Lâm An ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm đầu, đôi mắt lim dim, hơi thở gấp gáp. Mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh vụ án lại hiện ra, như một bộ phim kinh dị mà cô không muốn xem, nhưng không thể ngăn mình bị cuốn vào.

Trần Khải đứng cạnh, cặp hồ sơ đặt trên bàn. Anh nhìn Lâm An với ánh mắt điềm tĩnh, lạnh lùng. Cô là nhân chứng duy nhất, nhưng những gì cô nhớ được quá mơ hồ, xen lẫn những ảo giác khiến việc điều tra trở nên phức tạp. Anh cần khai thác tối đa từng chi tiết nhỏ nhất, bất kể cô có chắc chắn hay không.

“Cô Lâm An, cô có thể kể lại toàn bộ tối hôm đó từ đầu không? Nhìn kỹ từng chi tiết, từ khi cơn mưa bắt đầu đến lúc cô thấy điều gì đó bất thường,” Khải nói, giọng trầm, đều.

Lâm An run rẩy, hít một hơi dài. “Tôi… tôi đang ngồi ở ban công… uống trà… mưa… quá to… rồi tôi thấy… bóng người… hắn đứng đó, bên cửa sổ nạn nhân… Ánh đèn từ hành lang chiếu vào…” Giọng cô lạc đi, như thể cố gắng kéo ký ức ra khỏi một vùng tối trong tâm trí.

Khải gật, nhưng không nói gì. Anh quan sát: mắt cô liếc qua lại, cơ thể căng cứng, từng cơ bắp nhỏ phản ứng với stress. Anh biết, khi một người hoảng loạn, trí nhớ sẽ bị bóp méo, chi tiết sẽ bị lẫn lộn. Vấn đề là làm sao tách được cái thật ra khỏi cái ảo.

“Cô có thể miêu tả bóng người đó không? Chiều cao, dáng đi, trang phục…”

Lâm An nhíu mày, đôi mắt mở to, miệng mở ra nhưng lời nói lại ngắt quãng:

“Tôi… tôi nghĩ… hắn mặc áo đen… hay là áo trắng… tôi… tôi không chắc… nhưng hình dáng… cao hơn tôi một chút… di chuyển rất nhanh… Hắn cúi xuống… rồi… máu… máu bắn…”

Khải ghi chép nhanh, nhưng trong đầu đã bắt đầu xâu chuỗi các khả năng. Áo đen hay áo trắng? Có thể cô nhìn nhầm vì ánh sáng mưa phản chiếu. Hình dáng cao hơn một chút? Điều đó khớp với những gì cảnh sát trẻ báo cáo trước đó – vết chân nhỏ lẫn với dấu chân lớn, nhưng tất cả đều bị loang máu che khuất.

Anh quyết định thử một cách khác. “Cô có chắc mình nhìn thấy toàn bộ không? Có thể chỉ là một phần bóng người thôi?”

Lâm An gật, nhưng mắt vẫn hoang mang. “Tôi… tôi thấy một phần thôi… nhưng… cảm giác… hắn rất gần… tôi như… tôi như có thể nghe được nhịp thở…” Giọng cô nghẹn lại, cơ thể run rẩy.

Khải lặng im một lúc. Anh biết, đây chính là cơn ác mộng tâm lý mà hung thủ có thể đã dự đoán. Một người nhìn thấy cảnh sát, một người chứng kiến vụ án – nhưng nếu khai thác không đúng, họ sẽ tự nghi ngờ mình, hoặc bị thao túng.

Anh bước ra cửa sổ, nhìn sang ban công đối diện, nơi Lâm An thường đứng. Ánh sáng mờ ảo, bóng cô in trên rèm, trông nhỏ bé và mong manh. Mưa rơi liên tục, tấm rèm rung rinh, tạo cảm giác cô như đang tách ra khỏi thực tại, chìm vào một thế giới riêng đầy bóng tối.

Khải quay lại, mở cặp hồ sơ. “Cô có thể chỉ ra nơi mình đứng khi thấy hung thủ không? Cô còn nhớ ánh sáng, các chi tiết xung quanh không?”

Lâm An nhắm mắt, cố gắng. “Tôi đứng bên tay phải ban công… phía góc… ánh đèn chiếu vào… Hành lang nạn nhân… cửa sổ hé mở một chút… nhưng… tôi… không chắc…” Giọng cô lạc đi, ánh mắt nhìn trống rỗng.

Khải ghi chép, ánh mắt vẫn không rời. Anh hiểu, trong những mảnh ký ức rời rạc ấy có thể chứa chi tiết quyết định. Vấn đề là làm sao khiến cô nhớ lại mà không tạo áp lực khiến ký ức bị bóp méo thêm.

“Cô có thể nhớ lại âm thanh không? Tiếng gì đó lạ, hay tiếng cơ thể di chuyển?”

Lâm An nhíu mày, cố gắng lắng nghe trong trí óc. “Tôi… tôi nghe thấy… tiếng bước chân… nhẹ… nhưng chắc chắn… không phải của tôi… rồi… tiếng sột soạt… như cánh cửa sổ bị mở… Hắn… hắn rất nhanh…”

Khải gật nhẹ. Âm thanh, bước chân, và cử động – tất cả đều là manh mối vô hình, nhưng nếu kết hợp đúng sẽ vẽ ra hình ảnh hung thủ. Anh cảm nhận được áp lực dồn lên từ mọi phía: báo chí đã gọi điện hỏi về tiến độ, pháp y vẫn còn đang làm việc, và hơn hết là tâm lý nhân chứng – nếu cô sụp đổ, toàn bộ vụ án sẽ rơi vào bế tắc.

Một lúc sau, Khải đứng dậy, đi vòng quanh phòng. Anh để mắt đến từng chi tiết: vết loang máu, bức tranh treo lệch trên tường, chiếc bình hoa không còn nguyên vẹn, và những mảnh kính vỡ trên sàn. Mọi thứ đều có thể là dấu hiệu, nhưng cũng có thể là mánh khóe đánh lạc hướng.

Anh quay lại Lâm An. “Cô còn nhớ điều gì khác không? Ngay cả chi tiết nhỏ nhất, như ánh sáng phản chiếu, hình dáng bóng vật dụng hay mùi gì đó?”

Cô nhắm mắt, im lặng một lúc. Rồi thì thầm: “Mùi… mùi sắt… và… mùi mưa… nhưng xen lẫn… có gì đó khác… như… thuốc lá… hay… dầu máy?”

Khải gật, ghi chép cẩn thận. Mỗi chi tiết tưởng nhỏ lại có thể là một manh mối quan trọng, đặc biệt khi hung thủ để lại vết tích tinh vi.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi không ngừng. Tiếng gió rít qua khe hở cửa sổ tạo thành âm thanh kỳ lạ, làm Lâm An giật mình, run rẩy thêm. Khải nhận thấy nhịp tim cô tăng dần, ánh mắt mở to, ánh sáng phản chiếu trên mưa khiến mắt cô dường như nhìn thấy thứ gì đó không có thật.

Anh lặng im, để cô thở lại. Đây là một phần quan trọng của việc lấy lời khai nhân chứng tâm lý: không tạo áp lực, nhưng đồng thời phải giữ cô trong trạng thái tỉnh táo vừa đủ để ký ức nổi lên.

Một tiếng thở dài trầm thấp vang lên từ Lâm An: “Tôi… tôi muốn quên tất cả… nhưng… hình ảnh đó cứ quay lại… quay lại…”

Khải nhìn ra ngoài, ánh mắt sắc lạnh. Trong mưa, bóng cô gái nhỏ bé đứng bên cửa sổ đối diện hiện lên mờ nhạt, như một nhân chứng của chính ký ức, một mắt xích sống trong trò chơi mà hung thủ đã dựng sẵn.

Anh biết, vụ án này sẽ không đơn giản. Mỗi lời khai, mỗi ký ức vỡ vụn, đều có thể là một mảnh ghép quan trọng, nhưng cũng có thể là bẫy tinh vi. Và nhiệm vụ của anh là làm sáng tỏ tất cả, trước khi hung thủ kịp biến mất giữa bóng tối của thành phố mưa tầm tã.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×