Căn phòng nhỏ được khoác lên một lớp bóng tối dịu, chỉ ánh sáng nhè nhẹ từ một chiếc đèn bàn đặt ở góc. Trần Khải ngồi đối diện Lâm An, trên tay cầm sổ ghi chú, mắt quan sát từng cử động nhỏ của cô. Anh biết rằng, trò chơi tâm lý này cần sự kiên nhẫn tuyệt đối.
“Hãy để mắt nhắm lại, và kể lại tất cả những gì cô nhớ về đêm xảy ra án mạng,” anh nói, giọng đều nhưng nghiêm nghị. “Không bỏ sót chi tiết nào, kể cả âm thanh, ánh sáng, mùi, hay cảm giác.”
Lâm An hít một hơi dài, nhắm mắt, cảm giác tim đập dồn dập. Mỗi chi tiết từ đêm ấy vẫn còn lẫn lộn trong đầu: bóng người cao, ánh sáng nhấp nháy, tiếng bước chân nhẹ, mảnh giấy trên bàn, cảm giác bị theo dõi.
Cô bắt đầu kể, giọng run: “Tôi… tôi thấy bóng người cao, đi lại trong phòng, cầm vật gì đó trên tay… Ánh sáng nhấp nháy phản chiếu lên tay nắm cửa sổ… và… và tiếng bước chân nhẹ… rất nhanh…”
Khải gật, ghi chú, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Công cụ trên tay bóng người, cô có nhớ hình dạng hay chất liệu không?”
Cô nhíu mày, cố nhớ: “Có… như… một vật kim loại nhỏ… nhưng tôi không chắc… tôi chỉ thấy lấp lóa trong ánh sáng…”
Anh tiếp tục dẫn dắt: “Vậy còn tờ giấy trên bàn? Cô có nhìn thấy nội dung hay hình ảnh gì trên đó không?”
Lâm An ngập ngừng: “Tôi nhớ… có chữ viết, nhưng bị mờ… và… bóng người lấy tờ giấy trước khi rời đi…”
Khải ghi chú, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung. Chi tiết về tờ giấy và vật kim loại nhỏ trên tay bóng người là manh mối quan trọng – hung thủ không chỉ tinh vi, mà còn biết cách thao túng hiện trường để gây nhiễu loạn.
Để khai thác ký ức sâu hơn, Khải áp dụng phương pháp hồi tưởng từng bước: “Hãy tưởng tượng lại chính mình đứng trong phòng đó, ánh sáng chiếu vào, cảm giác chạm tay vào vật dụng, âm thanh bước chân xung quanh… Từng chi tiết sẽ giúp ký ức hiện ra rõ hơn.”
Lâm An hít sâu, nhắm mắt, hình ảnh hiện trường bắt đầu sắc nét hơn: căn phòng khóa kín, bóng người cúi xuống bàn làm việc, ánh sáng nhấp nháy chiếu lên tay nắm cửa, tờ giấy trên bàn bị lướt qua, tiếng thở dồn dập của nạn nhân.
Khải hỏi tiếp: “Cô có cảm giác hung thủ biết mình đang bị quan sát không?”
Cô run rẩy: “Có… có một cảm giác… như bị theo dõi… và như… như họ muốn tôi nhầm lẫn… Tôi nghe giọng thì thầm trong đầu: ‘Đừng tin vào ký ức của mình’…”
Anh ghi chú cẩn thận. Đây là một dấu hiệu hung thủ biết cách thao túng tâm lý nhân chứng, gieo hoang mang và nghi ngờ, khiến quá trình điều tra phức tạp hơn.
Khải nhẹ nhàng thúc đẩy ký ức: “Hãy kể lại ánh sáng chiếu lên tay nắm cửa. Nó tạo thành bóng như thế nào? Có bất thường gì không?”
Lâm An nhắm mắt, hình dung lại: “Ánh sáng nhấp nháy từ hành lang đối diện chiếu lên tay nắm cửa… tạo thành một bóng dài… như ai đó đứng ngoài hành lang… Nhưng… nhưng tôi không thấy rõ mặt…”
Khải gật, ánh mắt sắc bén. Chi tiết bóng dài từ ánh sáng là manh mối quan trọng – hung thủ có thể lợi dụng ánh sáng để đánh lạc hướng nhân chứng và cảnh sát, khiến cô nhớ nhầm vị trí và hành động của mình.
Anh tiếp tục: “Vậy về mảnh giấy? Nội dung mờ nhưng cô có cảm giác nó quan trọng hay liên quan đến hung thủ không?”
Cô hít sâu, nhắm mắt: “Tôi… tôi cảm giác… nó là điều hung thủ muốn che giấu… như chứa thông tin quan trọng… hoặc một bí mật… Nhưng tôi không nhìn rõ chữ…”
Khải ghi chú, quyết định sử dụng kết hợp các chi tiết ký ức và dữ liệu vật lý để xác minh: tờ giấy, vật kim loại nhỏ, ánh sáng nhấp nháy, bóng dài… Tất cả tạo thành bản đồ chi tiết di chuyển và hành vi hung thủ trong đêm xảy ra án mạng.
Để củng cố ký ức, Khải tiếp tục khai thác cảm giác và trực giác của Lâm An: “Cô có nghe hoặc cảm nhận bất kỳ âm thanh khác không? Tiếng thở, tiếng gió, hay tiếng vật gì đó di chuyển?”
Lâm An run rẩy: “Có… tiếng bước chân nhẹ… xen lẫn tiếng gió và mưa… và… có tiếng kim loại lách cách… như công cụ nhỏ chạm vào bàn…”
Anh ghi chú từng chi tiết, biết rằng hung thủ dùng công cụ nhỏ để thao túng hiện trường mà không để lại dấu vết lớn, đồng thời tạo ra ảo giác để khiến nhân chứng hoang mang.
Cuộc trò chuyện kéo dài suốt đêm, từng ký ức vỡ vụn được ghép lại, mỗi chi tiết thêm sắc nét. Lâm An, dù mệt mỏi, nhưng ánh mắt sáng hơn. Cô biết rằng mỗi ký ức khai thác được là một bước tiến gần hung thủ, và đồng thời giảm bớt khả năng bị thao túng tâm lý.
Khi bình minh ló dạng, căn phòng vẫn tối nhưng Lâm An cảm giác nhẹ nhõm hơn. Trần Khải đứng dậy, nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn quyết tâm: “Đêm nay, chúng ta đã thu thập đủ manh mối để tiếp tục điều tra. Hung thủ tinh vi, nhưng trò chơi tâm lý này đã bị chúng ta phá dần.”
Cô gật, tay run nhưng kiên định: mọi ký ức đứt đoạn đã nối lại, mọi chi tiết dù nhỏ đều quan trọng, và hung thủ không thể thao túng cô lâu hơn nữa.
Trần Khải ghi chú cuối cùng trước khi rời phòng: ánh sáng, bóng dài, tờ giấy, vật kim loại, tiếng bước chân, trực giác nhân chứng. Tất cả sẽ được phân tích kết hợp với hiện trường và dữ liệu khách quan, tạo thành bức tranh toàn cảnh đầu tiên về hung thủ và hành vi của hắn.
Đêm qua kết thúc, nhưng phần khó khăn nhất – trò chơi tâm lý của hung thủ – vẫn còn. Lâm An, dù mệt mỏi, đã học cách phân biệt ký ức thực và ảo giác, chuẩn bị bước vào những thử thách tiếp theo của vụ án.