Đêm buông xuống, căn hộ của Lâm An chìm trong bóng tối. Mưa rào lại bắt đầu rơi lộp độp trên mái hiên, từng giọt nặng hạt đánh vào cửa sổ, tạo nên một nhịp điệu dồn dập, như phản chiếu trạng thái tâm lý của cô. Cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí vẫn căng thẳng, từng mảnh ký ức vỡ vụn dồn dập trở về, khiến cô khó thở.
Cô ngồi trên giường, tay run rẩy bấu chặt tấm chăn. Mỗi âm thanh, từ tiếng mưa rơi, tiếng gió quất vào cửa sổ, đến tiếng xe cộ xa xa, đều khiến cô nhạy cảm hơn. Trong đầu, hình ảnh căn phòng khóa kín, bóng người cao, tờ giấy trên bàn, ánh sáng nhấp nháy… liên tục nhảy loạn, xen lẫn với cảm giác sợ hãi.
Bất chợt, cô nghe thấy tiếng khẽ động bên hành lang – như ai đó bước nhẹ, nhưng không đủ rõ để xác định. Tim cô đập nhanh, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Không… không… chỉ là tưởng tượng… chắc là tưởng tượng thôi…” cô thì thầm, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn lan tràn.
Cô đứng lên, bước về phía cửa sổ, ánh sáng từ ban công yếu ớt chiếu vào căn phòng. Cái bóng phản chiếu trên tường khiến cô giật mình – hình dáng quen thuộc của một người đứng lặng, nhưng khi cô nhìn kỹ lại, bóng biến mất. Trái tim cô nhói đau, ký ức và ảo giác lẫn lộn.
Ngồi lại trên giường, Lâm An cố nhớ lại chi tiết quan trọng: ánh sáng chiếu vào tay nắm cửa sổ, bóng người cao, tiếng bước chân nhẹ, tờ giấy trên bàn làm việc… Nhưng ký ức vỡ vụn khiến cô không thể ghép lại trọn vẹn. Một cảm giác hoang mang dâng lên: liệu mình có bị thao túng bởi ký ức hay chính hung thủ đang can thiệp vào tâm lý cô?
Trong cơn hoảng loạn, cô mường tượng thấy một bàn tay cầm công cụ lấp ló trong bóng tối, và nghe giọng thì thầm: “Đừng tin vào trí nhớ của mình…” Cô hét lên, nhưng tiếng kêu vang lại trống rỗng trong căn phòng, chỉ có tiếng mưa hòa vào âm thanh hoảng loạn của cô.
Nhưng ngay lập tức, ký ức khác lại xuất hiện: mảnh giấy trên bàn, ánh sáng nhấp nháy, nạn nhân nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, như muốn truyền đạt điều gì đó. Cô hít sâu, cố gắng phân biệt giữa ảo giác và ký ức thực. Mỗi chi tiết, dù nhỏ, đều có giá trị để giúp Trần Khải xác định hung thủ.
Cô cầm điện thoại, ghi chú từng hình ảnh trong đầu, từng âm thanh, từng cảm giác. Tay run rẩy nhưng ý chí quyết tâm tăng lên: mọi chi tiết đều quan trọng, không thể để ảo giác làm sai lệch thông tin.
Khoảng nửa đêm, cô nghe tiếng tin nhắn đến. Mở điện thoại, không phải là bạn bè hay cảnh sát, mà là một tin nhắn nặc danh: “Cô càng nhớ, cô càng lạc lối. Đừng tin ai.” Cô nhấn mạnh, tim đập dồn dập. Đây rõ ràng là hung thủ đang chơi trò tâm lý, tiếp tục gieo hoảng loạn và nghi ngờ trong cô.
Cô ngồi im, cố gắng hít sâu. Trong tâm trí, hình ảnh hiện trường, bóng người, tờ giấy, ánh sáng, và tiếng bước chân dần ghép lại theo trật tự. Một chi tiết nổi bật hơn cả: bóng người cao cầm vật gì đó, bước đến bàn làm việc, lướt tay qua tờ giấy trước khi rời đi. Đây là manh mối quan trọng về hung thủ và động cơ vụ án.
Nhưng áp lực tâm lý không buông tha. Cô bắt đầu mơ hồ về việc mình vô tình chạm tay vào hiện trường, dấu vân tay xuất hiện trên tay nắm cửa sổ, khiến cô nghi ngờ bản thân. Tâm trí cô quay cuồng: “Mình… mình có làm gì sai không…?”
Sáng hôm sau, Trần Khải đến, thấy cô mệt mỏi, mắt thâm quầng, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Anh nhẹ nhàng: “Hãy kể lại tất cả chi tiết mà cô nhớ đêm qua. Không cần sợ hãi hay xấu hổ. Mỗi chi tiết dù nhỏ đều có giá trị.”
Cô kể: tiếng bước chân, bóng người, ánh sáng nhấp nháy, tờ giấy trên bàn, cảm giác bị theo dõi, và cả cảm giác nhầm lẫn về việc mình chạm vào hiện trường. Khải ghi chú cẩn thận, từng chi tiết nhỏ được phân loại: xác thực, khả nghi, hoặc cần kiểm chứng.
Anh nhấn mạnh: “Cô đang làm rất tốt. Những ký ức này sẽ giúp chúng ta dựng lại hiện trường và xác định hung thủ. Dù hung thủ muốn thao túng tâm lý cô, nhưng bằng cách phân tích chi tiết, chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
Lâm An hít sâu, cảm giác hoảng loạn dịu lại chút ít. Dù đêm qua là một đêm ám ảnh với ảo giác và ký ức vỡ vụn, nhưng từng chi tiết được ghi lại tạo ra một bức tranh rõ ràng hơn về hiện trường và hung thủ.
Trần Khải rời căn hộ, nhìn lại cô gái đang ngồi trước bàn ghi chú, tay run nhưng mắt tập trung. Anh biết rằng hung thủ tinh vi, có kế hoạch, nhưng nếu khai thác đúng ký ức và dữ liệu, trò chơi tâm lý này sẽ bị phá vỡ.
Đêm hoảng loạn kết thúc, nhưng ám ảnh và ký ức vỡ vụn vẫn còn trong tâm trí Lâm An, như dấu nhắc rằng hung thủ vẫn đang quan sát, và phần khó khăn nhất của vụ án – trò chơi tâm trí – vẫn chưa kết thúc.