hồi ức lạc lối

Chương 1: Bão Tối Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời bên ngoài dường như nhòe đi dưới lớp cửa kính dày, ánh sáng trắng nhạt xuyên qua rèm như một lớp màn mỏng làm mờ mọi thứ. Cô mở mắt, và lần đầu tiên nhìn thấy trần nhà, không phải trong căn phòng quen thuộc, mà là một không gian hoàn toàn xa lạ. Máy thở lặng lẽ nhịp nhàng bên cạnh, tiếng beep đều đặn cứ vang lên như một nhịp tim lạ lẫm mà cô không thể kết nối.

Cô ngồi dậy, cố gắng cảm nhận cơ thể mình, nhưng đau nhức trải khắp từng khớp xương. Mọi thứ mơ hồ, đầu óc trống rỗng. “Mình… mình là ai?” – tiếng hỏi khẽ thốt ra từ đôi môi khô nẻ. Không một ký ức, không tên tuổi, không thân thuộc – chỉ là một khoảng trống rộng lớn, như hố sâu hút lấy mọi cảm giác của cô.

Ánh mắt cô vô tình liếc về phía cửa kính, nơi có một bóng người đứng đó. Một người đàn ông. Anh cao, dáng vẻ vững chãi, ánh mắt dịu dàng nhưng có nét lo lắng sâu kín. Trái tim cô bỗng đập loạn nhịp, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, nhưng ký ức không thể nào gọi tên anh. Cô nghiêng đầu, nhìn kỹ, mắt dường như bắt gặp một nỗi cảm giác cũ mà chính cô cũng không hiểu.

Cảm giác bối rối và sợ hãi trộn lẫn, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô muốn lùi lại, muốn trốn khỏi ánh mắt ấy, nhưng một thứ gì đó vô hình, yếu ớt mà kiên trì, níu cô ở lại. Mồ hôi lạnh ướt trên trán, tay cô run lên khi cố gắng nắm lấy ga trải giường để làm điểm tựa.

Anh khẽ mỉm cười, bước đến gần. Không vội, không ồn ào, chỉ đặt tay ấm áp lên tay cô. “Em sẽ ổn thôi. Anh ở đây,” giọng anh trầm ấm, chậm rãi, như một lời nhắn nhủ không chỉ dành cho cơ thể mà cả tâm hồn cô. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tin vào lời nói ấy, nhưng trái tim vẫn hỗn loạn, vừa muốn tin, vừa sợ hãi.

Những mảnh ký ức vụn vỡ bắt đầu lóe lên trong đầu cô, không theo trật tự nào. Một nụ cười – quen thuộc, ấm áp nhưng xa xôi. Một bàn tay nắm tay cô – vững chãi, thân thuộc. Một cuộc cãi vã – lời nói đầy tổn thương. Rồi là cơn đau xé lòng, ánh mắt chua xót, và giọng nói thân quen mà cô không thể nhận ra.

Cô mở mắt, nhìn thẳng vào anh, cố tìm kiếm một manh mối trong ánh mắt ấy. Nhưng chỉ thấy một nỗi đau lặng lẽ được che giấu kỹ càng, và một sự kiên nhẫn không thể lay chuyển. “Anh… là ai với em?” – cô thốt ra, giọng lạc đi trong hoang mang.

Anh không trả lời ngay. Chỉ nắm tay cô nhẹ nhàng hơn, như muốn truyền qua từng hơi ấm, từng nhịp tim một thông điệp mà lời nói không thể diễn tả. Khoảng lặng trôi qua, chỉ còn lại nhịp máy thở, tiếng tim đập và ánh sáng nhạt nhòa chiếu qua rèm.

Cô cảm nhận cơ thể mình chùng xuống, đầu óc trống rỗng, nhưng một thứ gì đó bên trong lại vang lên, le lói. Một cảm giác quen thuộc mà cô chưa thể gọi tên. Như thể tim cô biết mình không hoàn toàn lạc lõng, như thể có một sợi dây vô hình kéo cô về phía người đàn ông ấy.

Một flashback khác vụt qua – tiếng cười của một buổi chiều nắng vàng, giọng nói anh gọi tên cô một cách trìu mến, bàn tay ấy từng ôm lấy bàn tay cô trong một khoảnh khắc yên bình. Mọi thứ vụn vỡ, lộn xộn, nhưng lại vừa ngọt ngào vừa đau nhói. Cô nhắm mắt lại, cố gắng giữ bản thân trước cơn lốc ký ức, nhưng chúng cứ lao vào tâm trí như những cơn sóng dữ.

Anh thì thầm: “Anh biết em chưa nhớ hết… nhưng anh sẽ ở đây, từng bước, cho đến khi em nhớ lại tất cả.” Tiếng nói ấy êm dịu nhưng tràn đầy sức nặng, như một lời hứa không chỉ cho hiện tại mà cho cả quá khứ và tương lai.

Cô muốn hét lên, muốn khóc, muốn ôm anh nhưng lại sợ hãi sự thật, sợ hãi chính cảm giác vừa ngọt vừa đau này. Tim cô đập nhanh, nhịp thở gấp gáp, nhưng lại không thể rời mắt khỏi anh. Một sự mâu thuẫn tột cùng: vừa muốn trốn, vừa muốn dựa vào.

Những phút giây trôi qua chậm rãi, chỉ còn lại sự yên lặng của bệnh viện, tiếng máy thở đều đều, và hai con tim đang đồng điệu mà chưa biết tên nhau. Cô mở mắt lần nữa, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lẫn lộn giữa sợ hãi và tò mò. Một cơn gió ký ức nhẹ thổi qua, mang theo hương vị quá khứ chưa trọn vẹn, đánh thức một phần tâm hồn còn ngủ say.

Cô không thể nhớ được lý do tại sao trái tim lại nhói đau khi nhìn anh, nhưng cảm giác ấy – vừa quen vừa lạ – khiến cô biết rằng, anh không đơn giản chỉ là một người xa lạ. Một hạt giống của tình cảm, chậm rãi nhưng chắc chắn, vừa ngọt ngào vừa đau đớn, đã bắt đầu nảy mầm trong trái tim trống rỗng của cô.

Mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy anh đang kiên nhẫn chờ đợi, cô chợt nhận ra: bão ký ức chưa tan, nhưng cô đã không còn lạc lõng hoàn toàn. Trong biển mù mịt của trí nhớ, có một ngọn đèn nhỏ le lói – người đàn ông ấy. Và cảm giác quen thuộc vừa xa xôi, vừa thân thuộc ấy, chính là điểm khởi đầu cho một hành trình cô sẽ không bao giờ quên.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×