Ánh sáng ban mai len lỏi qua rèm cửa bệnh viện, tạo ra những dải sáng mỏng trên sàn nhà trắng tinh, lung linh như những vệt sương vàng nhạt. Nữ chính nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ giường bệnh và âm thanh đều đều của máy thở bên cạnh. Đầu óc cô trống rỗng, tim đập rộn ràng một cách bất thường, như thể cố gắng tìm kiếm nhịp điệu đã mất. Mọi thứ quá lạ lẫm, nhưng lại có gì đó quen thuộc khiến cô vừa tò mò vừa lo sợ.
Cô mở mắt, nhìn quanh phòng, cố gắng nhận diện mọi vật. Máy đo huyết áp, dây truyền dịch, tủ thuốc, bàn nhỏ bên giường… tất cả đều mới lạ, nhưng không hiểu sao, một cảm giác kỳ lạ cứ nhè nhẹ níu giữ cô ở lại. Cô quay mặt về phía cửa kính, nơi bóng dáng một người đàn ông đang đứng lặng lẽ. Anh không hề rời mắt khỏi cô, đứng đó với ánh nhìn dịu dàng, nhưng có chút căng thẳng và lo âu. Trái tim cô bỗng nhói lên. Một cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cô không thể rời mắt, nhưng cũng không đủ dũng khí để tiến lại gần.
Anh bước đến gần, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn. “Chào buổi sáng,” giọng anh trầm ấm, như một luồng gió dịu dàng quét qua cơn hỗn loạn trong tâm trí cô. Mỗi chữ, mỗi nhịp, đều chạm nhẹ vào trái tim cô, tạo nên một cảm giác vừa an toàn vừa rối bời.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp tim. “Anh… là ai?” – câu hỏi khẽ khàng, run rẩy tuôn ra từ đôi môi khô nẻ, như lời cầu cứu với ký ức đang mất. Câu hỏi không chỉ là tò mò, mà còn là tiếng gọi thầm tìm lại chính mình.
Anh mỉm cười, cúi xuống gần cô hơn. “Anh là người sẽ giúp em nhớ lại… từng chút một.” Lời anh dịu dàng, nhưng trong từng từ ngữ vẫn ẩn chứa nỗi nặng trĩu của những tháng ngày lo âu và kiên nhẫn. Cô nhìn anh, tim đập nhanh, vừa muốn tin tưởng vừa sợ hãi.
Một flashback lóe lên, bất chợt và vụn vỡ: anh đứng dưới tán cây mùa thu, tay giơ ra nắm tay cô, nụ cười ấm áp trên môi. Một khoảnh khắc khác, ánh mắt nghiêm nghị trong một cuộc cãi vã, nhưng sau đó lại là ánh nhìn dịu dàng, lo lắng. Những hình ảnh vụn vỡ ấy khiến cô nhói lòng. Mỗi mảnh ký ức vừa lạ vừa quen, vừa ngọt ngào vừa đau đớn, khiến cô không thể phân định cảm xúc của mình.
Anh đặt tay lên tay cô, hơi ấm truyền qua da thịt, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Đừng vội nhớ hết mọi thứ trong một lần. Chúng ta sẽ từ từ. Em chỉ cần mở lòng, còn lại, anh sẽ dẫn lối.” Giọng nói ấy chạm vào trái tim cô như một nhịp cầu vô hình nối cô với quá khứ mà cô chưa từng nhận ra.
Cô nhìn anh, ánh mắt mở to, không dám tin nhưng cũng không thể rời đi. Một phần trong cô muốn trốn chạy, nhưng một phần khác – yếu đuối nhưng kiên cường – lại muốn bám víu vào sự hiện diện của anh. Cô hít một hơi dài, cố gắng bình tĩnh. “Em… em sẽ cố gắng,” giọng nói khàn khàn nhưng chân thành.
Anh mỉm cười, gật đầu nhẹ. “Tốt. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng những ký ức nhỏ nhất.” Anh lấy ra một cuốn sổ nhỏ, mở ra từng trang. Trong đó là những bức ảnh, mảnh giấy, vật kỷ niệm – tất cả đều liên quan đến cô và anh, nhưng với cô, chúng vẫn là một thế giới xa lạ.
Anh đưa bức ảnh đầu tiên cho cô. Họ cùng nhau đứng giữa một buổi chiều, nắm tay nhau dưới ánh nắng vàng, cười đùa. Cô nhìn vào bức ảnh, tim nhói lên. Cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cô không biết nên cười hay khóc. Một phần ký ức vụt qua – tiếng cười của anh, bàn tay ôm lấy tay cô, ánh mắt trìu mến – nhưng vẫn chưa trọn vẹn, vẫn thiếu vài mảnh ghép quan trọng.
“Nhìn kĩ đi… em có cảm giác gì không?” – anh hỏi, giọng dịu dàng, nửa dò hỏi. Cô chớp mắt, cố nắm lấy cảm giác lạ lùng trong tim. Một mảnh ký ức vụt qua – tiếng anh gọi tên cô dịu dàng, nụ cười anh trong khoảnh khắc bình yên. Cô cảm nhận được hơi ấm, nhưng ký ức vẫn vụn vỡ, khiến tim cô nhói lên.
“Có… một cảm giác… quen thuộc,” cô thốt ra, giọng run rẩy nhưng chân thật. Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Đó là bắt đầu. Mỗi ký ức nhỏ như thế sẽ đưa em về gần hơn với những gì đã mất.”
Thời gian trôi qua chậm rãi. Họ lật qua từng trang sổ, từng bức ảnh, từng mảnh ký ức. Mỗi lần như vậy, cô lại trải qua cảm giác vừa đau vừa ngọt, vừa sợ hãi vừa muốn tin tưởng. Những khoảnh khắc lộn xộn trong trí nhớ trở nên rõ ràng hơn, nhưng vẫn còn nhiều mảnh ghép thiếu.
Anh không chỉ là người hướng dẫn, mà còn là điểm tựa vững chắc cho cô. Khi cô run rẩy, anh nắm tay. Khi cô hoang mang, anh nhìn cô với ánh mắt đầy kiên nhẫn. Khi cô gần như bỏ cuộc, anh thì thầm: “Anh sẽ ở đây, không rời xa em.”
Một flashback khác hiện lên trong đầu cô: buổi chiều mùa xuân, anh mang trà đến phòng cô, nụ cười rạng rỡ, tay cầm cốc trà đặt nhẹ trước mặt cô. Cô cười đáp lại, nhưng ký ức chưa hoàn chỉnh khiến tim cô vừa vui vừa nhói. Một khoảnh khắc nữa: ánh sáng hoàng hôn, bàn tay anh đặt lên vai cô, hơi ấm lan tỏa, cô cảm nhận được sự an toàn, nhưng không thể nhớ rõ lý do.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở, từng rung động nhỏ bên trong cơ thể. Một phần trong cô muốn ôm lấy anh, nhưng lý trí còn ngập tràn hoang mang, sợ hãi, và nghi ngờ. Tim cô vừa muốn tin tưởng vừa cảnh giác, một mâu thuẫn không thể gọi tên.
Anh nhẹ nhàng nhắc: “Mỗi lần nhìn vào ký ức, em đừng sợ. Anh sẽ ở đây. Không một ký ức nào mất đi, chỉ là chúng ta chưa tìm ra cách để nhớ lại.” Giọng anh trầm ấm, từng chữ như nhấn mạnh: cô không đơn độc. Trong bão ký ức hỗn loạn, vẫn có một người sẵn sàng chờ cô.
Ánh sáng ban mai dần chiếu khắp căn phòng, chiếu lên khuôn mặt cô, như nhắc nhở rằng dù quá khứ còn lộn xộn, hy vọng vẫn hiện hữu. Nỗi đau xen lẫn hạnh phúc, sự sợ hãi xen lẫn tò mò – tất cả tạo nên một bản hòa tấu phức tạp của cảm xúc mà cô chưa từng trải qua.
Cô nhìn anh, đôi mắt mở to, một nụ cười vụng về nhưng chân thành nở trên môi. “Em… cảm ơn anh,” giọng cô ấm áp, yếu ớt nhưng chứa đầy hy vọng.
Anh mỉm cười, ánh mắt trìu mến. “Không cần cảm ơn. Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua bão ký ức này. Em sẽ nhớ lại tất cả, từng chút một.”
Khoảnh khắc ấy, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng máy thở đều đều, ánh sáng nhạt, và hơi ấm từ đôi bàn tay – hai con người, một nhớ ít, một biết quá nhiều – bắt đầu một hành trình mới: hành trình của ký ức, của tình yêu và niềm tin.
Hết chương 2.