hồi ức lạc lối

Chương 9: Kỷ Niệm Và Hạnh Phúc Mỗi Ngày


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng buổi sáng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, phủ vàng căn phòng nhỏ nơi họ sống. Nữ chính thức dậy, nhón chân xuống sàn nhà, cảm nhận hơi ấm từ thảm trải sàn. Cô hít thật sâu, cảm giác bình yên lan tỏa khắp cơ thể. Mùi cà phê và bánh mì thoang thoảng từ bếp khiến cô nở nụ cười.

Anh đã đứng ở đó, tay cầm tách cà phê, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Sáng nay thức dậy, em vẫn mỉm cười… thật đẹp.”

Cô đỏ mặt, nụ cười e lệ: “Anh… nấu cà phê ngon thật.”

Anh bước lại, nhẹ nhàng đặt tách vào bàn, tay khẽ chạm vào vai cô: “Mỗi sáng bên em… anh đều thấy hạnh phúc.”

Cảm giác ấm áp lan tỏa. Họ cùng nhau ngồi xuống bàn, nhâm nhi cà phê, ánh mắt trao nhau dịu dàng nhưng sâu sắc. Từng khoảnh khắc nhỏ đều chứa đầy tình yêu, khiến trái tim cô vừa rung vừa bình yên.

Flashback nhẹ: cô nhớ những buổi sáng trước đây khi còn chưa hồi phục ký ức, cảm giác mất mát, hoang mang, nhưng giờ đây mọi thứ trở nên trọn vẹn. Mỗi khoảnh khắc hiện tại là phần thưởng cho những ngày đau đớn trước kia.

Buổi chiều, họ cùng nhau đi dạo quanh công viên. Ánh nắng chiếu qua tán cây, lá vàng rơi lác đác, gió nhẹ thổi qua tóc. Anh nắm tay cô, ánh mắt trìu mến, siết tay cô chặt hơn một chút.

Cô mỉm cười, tim nhói nhẹ nhưng tràn ngập hạnh phúc: “Anh… cảm giác quen mà lạ… như thể chúng ta vừa gặp lại nhau lần đầu.”

Anh gật đầu, mắt tràn đầy yêu thương: “Đúng vậy… và lần này, chúng ta hiểu nhau hơn, yêu nhau sâu hơn.”

Họ dừng lại bên một quán cà phê nhỏ, ngồi xuống bàn ven đường. Anh đặt tay lên tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Em có biết không… khoảnh khắc này thật quý giá. Mỗi nụ cười, mỗi cái nhìn, đều là minh chứng cho tình yêu bền vững.”

Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận nhịp tim của anh và của chính mình, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong từng hơi thở. “Em biết… và em muốn giữ khoảnh khắc này mãi mãi.”

Buổi tối, họ cùng nhau nấu ăn trong căn bếp nhỏ. Hơi ấm từ bếp, tiếng nồi chảo lách cách, mùi thức ăn lan tỏa khắp nhà, tạo nên một không gian vừa quen thuộc vừa mới mẻ. Anh đứng phía sau cô, tay khẽ đặt lên vai, nhịp tim hòa cùng nhịp tim cô.

Cô quay lại, nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc: “Anh… cảm giác này… em muốn giữ mãi.”

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Anh cũng vậy… và chúng ta sẽ cùng nhau giữ nó, từng ngày, từng khoảnh khắc, trọn vẹn.”

Flashback nhẹ xuất hiện: những lần họ cãi nhau trước kia, những hiểu lầm, những giọt nước mắt… tất cả giờ đây chỉ làm khoảnh khắc này thêm giá trị. Cô nhìn anh, tim nhói nhẹ nhưng tràn ngập hạnh phúc: “Anh… em yêu anh… trọn vẹn và thật sự…”

Anh cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Anh cũng vậy… yêu em… từng ngày, từng khoảnh khắc, trọn vẹn như hôm nay.”

Một ngày cuối tuần, họ cùng nhau thăm gia đình. Không khí ấm áp, tiếng cười, những câu chuyện nhỏ nhưng tràn ngập yêu thương. Cô cảm nhận được sự trọn vẹn của tình yêu không chỉ giữa hai người, mà còn lan tỏa đến gia đình và bạn bè.

Anh nhẹ nhàng đưa cô ra ban công, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt hai người. “Mỗi ngày trôi qua… em thấy hạnh phúc chứ?” – anh hỏi, ánh mắt dịu dàng.

Cô mỉm cười, dựa đầu vào vai anh: “Vâng… em thấy hạnh phúc… thật sự trọn vẹn.”

Đêm xuống, họ ngồi bên nhau trên giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phủ lên cơ thể hai người những vệt sáng bạc dịu dàng. Anh ôm cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Hạnh phúc này… chúng ta sẽ giữ mãi, không để mất lần nào nữa.”

Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận nhịp tim của anh, cảm nhận tình yêu trọn vẹn lan tỏa trong từng hơi thở. Một chương mới bắt đầu, không còn nỗi đau, không còn hiểu lầm, chỉ còn hạnh phúc trọn vẹn, ngọt ngào và bình yên.

Hết chương 9.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×