Buổi sáng trong căn nhà nhỏ của họ, ánh nắng len qua rèm cửa, nhuộm vàng khắp phòng khách. Tiếng chim hót ngoài cửa sổ, mùi bánh mì nướng thoang thoảng, tạo nên một bầu không khí yên bình nhưng ấm áp. Nữ chính đứng bên bếp, tay cầm chiếc vá múc canh, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười nhẹ hiện trên môi.
Anh đứng phía sau, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, hít một hơi thơm mùi bánh mì và trà. “Hôm nay em nấu món gì thế?” – giọng trầm ấm nhưng ngập tràn trìu mến.
Cô quay lại, ánh mắt long lanh: “Canh nấm và bánh mì nóng… như hồi trước anh thích ăn.”
Anh mỉm cười, ánh mắt trìu mến: “Anh thích… vì giờ đây chúng ta cùng ăn, cùng sống mỗi ngày, trọn vẹn.”
Một cảm giác bình yên tràn ngập trong tim cô. Cô hít sâu, cảm nhận hơi ấm từ anh, nhịp tim cùng hòa nhịp, từng khoảnh khắc đều ngọt ngào. Từng mảnh ký ức vỡ nát trước kia giờ trở thành những viên gạch xây dựng hạnh phúc hôm nay.
Sau bữa sáng, họ cùng nhau dắt xe đạp đi dạo quanh công viên. Ánh nắng xuyên qua tán cây, lá vàng rơi lác đác trên đường, gió nhẹ thổi qua tóc, mang theo hương hoa cỏ. Anh cầm tay cô, ánh mắt dịu dàng, nụ cười hiền hậu.
Cô nhìn anh, lòng nhói nhẹ nhưng tràn ngập hạnh phúc: “Anh… em không còn sợ nữa… không còn lo lắng…”
Anh mỉm cười, siết tay cô: “Anh biết. Giờ đây, chỉ còn chúng ta, chỉ còn hạnh phúc trọn vẹn. Mọi nỗi đau, mọi hiểu lầm trước kia đã qua. Chúng ta học cách trân trọng từng khoảnh khắc.”
Một flashback nhẹ hiện lên trong tâm trí cô: buổi chiều họ cãi nhau trước đây, những giọt nước mắt, nhưng giờ đây tất cả đều trở thành bài học, để họ biết quý trọng hiện tại.
Họ dừng lại bên bờ hồ nhỏ, ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Anh đặt tay lên tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm: “Em có biết không… anh đã chờ khoảnh khắc này rất lâu. Chúng ta cùng nhau, thật sự trọn vẹn.”
Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận nhịp tim của chính mình và anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, cảm nhận tình yêu đã trở nên hoàn thiện. “Em biết… và em cũng chờ khoảnh khắc này. Cảm giác bình yên… tuyệt vời quá…”
Buổi tối, họ ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng dịu dàng. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhịp thở cùng hòa nhịp. Cô dựa đầu vào vai anh, mắt khép hờ, cảm giác an toàn tràn ngập.
Anh thì thầm: “Mỗi ngày, em sẽ thấy hạnh phúc. Mỗi khoảnh khắc bên anh, em sẽ thấy trọn vẹn.”
Cô mỉm cười, nước mắt lăn nhẹ: “Vâng… em biết… em hạnh phúc… thực sự hạnh phúc.”
Họ cùng nhau trải qua những ngày thường nhật: nấu ăn, đi dạo, đọc sách, chia sẻ từng câu chuyện nhỏ, từng niềm vui bé nhỏ nhưng trọn vẹn. Mỗi hành động, ánh mắt, nụ cười đều là minh chứng cho tình yêu bền vững và hạnh phúc trọn vẹn.
Một buổi chiều mưa nhẹ, họ ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi, ánh sáng mờ ảo. Anh cầm tay cô, nhìn vào mắt cô: “Mưa cũng đẹp… nhưng không bằng hạnh phúc này, khi có em bên anh.”
Cô cười, cảm nhận sự bình yên tràn ngập: “Anh… cảm giác này… em muốn giữ mãi…”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Anh cũng vậy… và anh sẽ giữ nó, mỗi ngày, từng khoảnh khắc, trọn vẹn.”
Flashback nhẹ xuất hiện: những lần họ cãi nhau, những lần hiểu lầm, những nỗi đau trước kia… tất cả giờ đây chỉ làm cho khoảnh khắc này thêm giá trị. Cô nhìn anh, tim nhói nhẹ nhưng ngập tràn hạnh phúc: “Anh… em yêu anh… trọn vẹn và thật sự…”
Anh cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Anh cũng vậy… yêu em… từng ngày, từng khoảnh khắc, trọn vẹn như hôm nay.”
Đêm xuống, họ cùng nhau nằm bên nhau trên giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phủ lên cơ thể hai người những vệt sáng bạc dịu dàng. Anh ôm cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Hạnh phúc này… chúng ta sẽ giữ mãi, không để mất lần nào nữa.”
Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận nhịp tim của anh, cảm nhận tình yêu trọn vẹn lan tỏa trong từng hơi thở. Một chương mới bắt đầu, không còn nỗi đau, không còn hiểu lầm, chỉ còn hạnh phúc trọn vẹn, ngọt ngào và bình yên.
Hết chương 8.