Buổi sáng đầu mùa đông năm mười bảy tuổi, An Lam tỉnh dậy trên giường ký túc xá với một giấc mơ lạ. Mơ thấy mình chết.
Cô không thấy máu, cũng không thấy đau. Chỉ có một đoạn ký ức nhòe nhạt như sương sớm, trôi qua trong đầu như cuộn phim cháy dở.
Một chiếc xe lao đến giữa màn mưa. Tiếng phanh gào rú. Và ánh mắt của một người con trai — hoảng hốt, bất lực, rồi tuyệt vọng.
Khương Duy.
Cái tên đó bật ra khỏi cổ họng cô như một lời khấn thầm. Trong khoảnh khắc, cô thấy lòng mình trống rỗng một cách lạ lùng, như thể cả thế giới vừa bị ai đó gỡ đi một mảnh quan trọng.
Nhưng rồi, khi chạm tay lên gò má lạnh giá của mình, An Lam giật mình nhận ra — cô vẫn sống. Và đây… không phải là sau cái chết.
Cô ngồi bật dậy, nhìn quanh căn phòng quen thuộc — bức tường cũ ố màu, tủ gỗ sơn trắng dán đầy ảnh mèo, chiếc bàn học với lịch treo tường vẫn dừng ở tháng Mười Một.
Trường trung học số 2 Phong Trạch. Lớp 11A3. Và… chính là cái ngày năm ấy — ngày cô chết.
Cô siết chặt tay. Trong lòng hỗn loạn giữa mừng rỡ và sợ hãi. Chẳng lẽ… cô đã quay lại thật rồi sao?
**
Trùng sinh — không phải là điều An Lam từng tin. Nhưng từng chi tiết đang diễn ra trước mắt đều giống hệt như ký ức năm mười bảy tuổi ấy.
Cô chạy đến bên cửa sổ. Sân trường phủ đầy sương. Những tán cây long não đung đưa theo gió. Từng bạn học đi qua hành lang, ánh mắt ngây ngô, giọng nói lảnh lót. Không có bất kỳ điều gì sai lệch.
Cô bước xuống giường, chân còn hơi run. Cảm giác khi sống lại trong hình hài cũ này… không dễ quen. Mọi thứ đều giống hệt — nhưng trái tim cô lại đang mang một tuổi đời khác.
“Nếu thật sự được trở lại… lần này, mình sẽ không để tất cả lặp lại.”
**
Buổi học đầu tiên sau trùng sinh, An Lam lặng lẽ ngồi vào chỗ — bàn thứ ba dãy cửa sổ, chỗ mà năm đó Khương Duy thường quay xuống chọc ghẹo cô mỗi giờ Toán.
Và khi cậu bước vào lớp, tim cô bỗng đập loạn.
Vẫn là cậu thiếu niên cao gầy, khoác chiếc áo khoác đồng phục nhàu nhẹ, vai mang ba lô một quai, tay cầm hộp sữa đậu. Mái tóc đen rối nhẹ, vạt tóc vương trên trán khiến gương mặt ấy càng dịu dàng hơn giữa ánh nắng sớm.
Khương Duy ngồi xuống bàn cuối, tự nhiên như thể mọi thứ chưa từng xảy ra. Bởi với cậu — đúng là chưa có gì từng xảy ra cả.
Còn cô, lại đang mang cả một kiếp thương nhớ.
Trong lòng An Lam dâng lên một cảm giác nghèn nghẹn. Người ngồi phía sau kia, chính là người đã từng gào khóc bên mộ cô. Người đã sống cả đời trong dằn vặt. Và cuối cùng, chết trong lãng quên.
**
Hết tiết hai, An Lam không nhịn được, xoay người lại.
— “Khương Duy…”
Cậu đang gục đầu trên bàn, tai đeo tai nghe. Nghe giọng cô, cậu ngẩng lên, mắt vẫn ngái ngủ:
— “Ừ?”
Chỉ một chữ thôi, mà tim cô như bị bóp chặt. Giọng cậu vẫn vậy. Trầm, nhẹ, ấm. Nhưng trong mắt cậu không còn chút gì của quá khứ. Cậu không nhận ra cô. Không nhớ gì hết.
Dĩ nhiên.
Cậu vẫn là Khương Duy của năm mười bảy tuổi — còn cô, là An Lam đã chết rồi quay lại.
— “Không có gì,” cô cười gượng. “Chỉ muốn hỏi… hôm nay cậu mang sữa đậu à?”
Cậu bật cười, nhẹ nhàng mà vô tâm:
— “Ngày nào chả vậy. Cậu mới chuyển lớp à? Mình không nhớ cậu là người hay nói chuyện.”
An Lam quay đi. Trong lòng xốn xang.
“Ừ. Năm đó… mình không nói chuyện nhiều thật. Nhưng sau đó… cậu nhớ mình suốt mười một năm.”
**
Trưa hôm đó, An Lam ngồi một mình trong thư viện. Không ai nhận ra sự thay đổi nơi cô. Không ai biết cô từng chết. Không ai cảm nhận được trái tim trong lồng ngực cô đang đập theo một ký ức cũ đã lạc mất hơn mười năm.
Cô mở điện thoại — chiếc máy cũ với màn hình cảm ứng xước xát. Mở camera. Gương mặt phản chiếu lên… trẻ trung, non nớt, có phần ngây thơ.
Khác hẳn với người phụ nữ hai mươi tám tuổi từng đi làm báo, từng sống một mình ở thành phố lớn, từng dầm mưa, từng nhặt lại những bức thư tình bị quăng bỏ năm xưa như nhặt mảnh quá khứ vụn vỡ.
Cô đã sống cả một kiếp trong lặng lẽ và nuối tiếc. Không một ai biết cô từng yêu Khương Duy. Không ai hay cô từng viết hàng trăm dòng nhật ký không bao giờ gửi.
Cô tưởng mình đã quên.
Nhưng chỉ cần nghe tên cậu thôi — tất cả lại ùa về.
**
Trước khi tan học, cô nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc.
Khương Duy đứng ở cổng trường, dưới gốc cây phong nhỏ gần trạm xe buýt. Cậu nói chuyện với một cô gái.
Người ấy là Thụy Vy — bạn thân cô năm xưa. Và cũng là người đã từng có được trái tim của Khương Duy… sau khi An Lam chết.
“Thế giới này thật lạ,” cô tự nhủ. “Mọi thứ đều có thể thay đổi. Nhưng lặp lại thì vẫn lặp lại.”
Cô quay đi. Gió thổi mạnh qua vai. Trời sắp đổ mưa. Cảnh vật trước mắt nhòe đi trong làn sương buốt lạnh.
Và khi cô bước qua hành lang, một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường — chợt ngừng lại.
Kim giờ chỉ đúng 16:29 — y hệt thời khắc cô từng chết năm đó.
Tim cô nhói lên. Bước chân khựng lại.
Tiếng gió biến mất. Cả dãy hành lang như chìm vào im lặng. Không một tiếng bước chân, không tiếng chim hót, không tiếng chuông tan học.
Chỉ có tiếng tích tắc yếu ớt vang lên trong đầu — như nhắc cô rằng, thời gian không thực sự chạy tiếp nếu vết thương quá khứ chưa lành.
**
Tối hôm đó, An Lam ngồi trước gương, viết vào sổ tay một dòng:
“Nếu đây là cơ hội thứ hai… mình sẽ không để bản thân chết.
Mình sẽ bảo vệ Khương Duy.
Và lần này, mình sẽ làm người bước đến trước.”
Gió thổi hắt vào phòng. Tấm rèm bay nhẹ. Trên bàn, chiếc bút tự động rơi xuống.
Cô giật mình.
Và rồi — chiếc điện thoại cũ phát sáng. Không ai chạm vào. Nhưng màn hình lại hiện dòng tin nhắn, từ một số không lưu:
“Nếu em muốn thay đổi kết cục… hãy nhớ rằng, cái chết của em chưa từng ngẫu nhiên.”
An Lam cứng người.
Ánh sáng trên màn hình vụt tắt. Trái tim cô đập dồn dập.
Bên ngoài, tiếng gió rít qua khe cửa, như có ai đó… đang nhìn vào.