HỒN EM TRONG TÔI

Chương 25: GIAO CỬA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ bảy.
Căn phòng khóa kín. Gió thốc từng đợt lạnh buốt, như có thứ gì đang thở đều ngoài cửa.

Hạ nằm bất động trên giường, tay bị trói nhẹ bằng dải băng đỏ – nhưng đầu cô lắc liên tục, miệng lẩm bẩm:

“Đừng… mở…
Tôi là Hạ… không phải gương… không phải vật chứa…”

Lâm ngồi bên cạnh, tay cầm quyển “Sách Trấn Hồn” cổ, mà anh và điều tra viên Phú tìm được từ một thầy pháp ẩn cư từng được bà Lê Thảo thuê năm 1999.

Trang cuối có ghi chú bằng mực máu:

“Nếu cửa được vẽ bằng bảy hồn, chỉ có thể bị xóa bởi người mang nó từ đầu.
Nếu người đó từ chối chính mình – nghi lễ sẽ gãy.”


Trong ý thức, Hạ đứng trước cánh cổng đá đã mở một nửa.
Xung quanh là bảy linh hồn hiện rõ hình hài:

  1. Mai Nhi – cô gái bị hạ độc.

  2. Vy – y tá thực tập.

  3. Thiên Ngọc – sinh viên múa, chân đẫm máu.

  4. Thanh Đào – thợ may, tay bám chỉ đỏ.

  5. Tú Trân – tóc dài, cổ có dấu dây siết.

  6. Một bản sao Hạ – ánh mắt rỗng.

  7. Và Đứa Không Tên – mặt không có mắt, đứng cuối hàng, tay cầm chiếc gương đen.

Cánh cửa thở, như một con quái vật sống.


Đứa Không Tên lên tiếng:

“Em từ chối chính mình bao nhiêu năm rồi…
Đã đến lúc, phải chấp nhận tất cả.
Không từ chối – không phân biệt – không tên – không khổ.”

Nó giơ chiếc gương lên – mặt gương phản chiếu bảy khuôn mặt chồng chéo, rồi dừng lại ở chính Hạ.

“Em là chúng tôi.
Chúng tôi là em.
Hãy để chúng ta… trở về.”


Hạ lùi lại. Nhưng chân cô dính chặt trong vòng tròn máu.

Mai Nhi bước tới, đưa tay chạm nhẹ lên ngực Hạ:

“Nếu em để họ vào… em sẽ biến mất.”
“Còn nếu em không để… thì em sẽ tan, và không ai được sống lại.”

“Có cách nào khác không?” – Hạ thì thầm.

“Có.
Hủy nghi lễ.
Phá vật dẫn – đốt gương.
Nhưng... em sẽ không còn là nơi chúng tôi cư trú.
Và... bọn chị sẽ tan biến mãi mãi.”


Hạ nghẹn ngào:

“Em... không muốn các chị tan. Nhưng em... cũng không thể đánh mất chính mình.”

Cô quay về phía Đứa Không Tên:

“Mày có thể sống mà không cảm xúc. Tao thì không.
Tao thà tan – còn hơn trở thành cái vỏ để linh hồn khác chen vào.”

Rồi, cô giơ tay – đập vỡ mặt gương đen.


Tất cả gào lên.
Cánh cửa đá rung chuyển dữ dội. Từng mảnh vỡ lở từ trên đỉnh, rơi như thác máu.

Lâm trong thực tại, nhìn thấy Hạ toàn thân co giật – máu chảy từ mắt, tai, miệng.

Anh siết chặt tay cô:

“Hạ! Anh đây! Nếu em tan, anh đi cùng!
Chúng ta không cần gương. Không cần nghi lễ.
Em là em – không ai có quyền thay đổi điều đó!”


Trong cõi ý thức, các linh hồn bắt đầu… tan chảy thành sương mù, bốc lên không trung.

Mai Nhi cười dịu dàng:

“Em đã chọn con đường đúng.
Chúng chị không hối hận khi từng ở trong em.
Tạm biệt, em gái nhỏ.”

Cô tan đầu tiên.

Rồi đến Vy, Thiên Ngọc, Thanh Đào, Tú Trân… tất cả mỉm cười rồi hóa sáng, biến mất.

Chỉ còn lại Đứa Không Tên.


Nó không tan. Nó bước tới. Gương mặt không mắt, không miệng – bắt đầu xuất hiện đường nét giống Hạ.

“Nếu mày tan… tao cũng không còn hoàn chỉnh.”
“Nhưng nếu mày sống… tao sẽ không bao giờ biết mình là ai.”
“Vậy thì…”

Hạ lao vào nó – và ôm thật chặt.

“Hòa làm một… nhưng không quên ai là ai.
Tao là Hạ – mày là bóng.
Chúng ta sống – nhưng tao dẫn đường.”

Một luồng sáng lớn bùng lên từ hai bàn tay chạm vào nhau.


Bên ngoài, Lâm thấy Hạ mở mắt. Cô thở mạnh – rồi gục xuống.
Anh hoảng hốt:

“Hạ! Hạ!”

Một lúc sau – cô mở mắt lần nữa. Nhưng lần này, ánh nhìn hoàn toàn tỉnh táo.
Giọng cô yếu ớt:

“Em còn đây. Em thật sự còn đây.”


Ba ngày sau, Hạ được xuất viện.
Điện não đồ trở lại bình thường. Không còn ảo giác. Không còn tiếng nói lạ trong đầu.

Lâm hỏi:

“Em có còn nhớ gì… về họ không?”

Cô mỉm cười buồn:

“Không rõ như trước.
Nhưng… em vẫn thấy họ trong mơ.
Không ai còn đau.
Không ai còn lạc.”


Tối hôm đó, cô đốt chiếc gương vỡ còn sót.
Ngọn lửa cháy lên – rồi tắt.
Không tiếng động. Không gào khóc.

Chỉ còn… một bản thể duy nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!