Sau cơn hoảng loạn, Hạ trở lại với một ánh nhìn khác trong mắt. Không còn hoang mang, không còn run sợ.
Cô lặng lẽ viết vào sổ tay ba chữ: “Ta còn đây.”
Lâm nhận ra – chính khoảnh khắc cô tự xác định bản thân, các linh hồn còn lại cũng buộc phải... lùi lại.
Sáng hôm sau, họ gặp lại điều tra viên Đặng Phú.
“Tôi lần ra được một tên nữa. Nhưng lại không tìm thấy hồ sơ sinh học.”
“Tên gì ạ?” – Lâm hỏi.
“Không có. Ghi chú duy nhất là: ‘Đứa Không Tên – sống sót.’”
“Sống sót?” – Hạ nhíu mày.
“Ý ông là, có người đã trải qua nghi lễ và không chết?”
“Không chỉ không chết – mà còn... mất dấu hoàn toàn.
Không đăng ký bệnh án, không xuất hiện trong bất kỳ hệ thống nào sau năm 2002.”
“Vậy trước đó thì sao?”
“Chỉ có một dòng trong nhật ký của y tá Trần – người sau đó nhảy lầu tự sát.”
Trần viết:
“Đứa Không Tên cười khi những đứa kia gào khóc.
Không đau, không cảm xúc, không chống cự.
Tôi nghĩ... nó đã bị bà ta nuôi dạy riêng.”
Đứa Không Tên – không mang linh hồn cũ, không có ký ức cũ.
Nhưng lại có khả năng tiêu hoá các ký ức của người khác mà không bị phá vỡ bản ngã.
Nó là sản phẩm hoàn hảo nhất của nghi lễ.
Và giờ đây, khi bảy linh hồn đã sắp đầy... nó là cái chốt cuối cùng.
Hạ hỏi Lâm:
“Anh có nghĩ… em chính là Đứa Không Tên không?”
Lâm lắc đầu.
“Không. Em biết sợ. Em biết đau.
Em biết khóc khi nhớ về Mai Nhi, Vy…
Đứa Không Tên… là kẻ không còn cảm xúc.”
Tối hôm đó, Hạ nhận được một bưu kiện nặc danh gửi đến.
Bên trong là một con búp bê sứ – loại mà Vy từng ôm.
Nhưng gương mặt búp bê lần này không có mắt – không có miệng.
Cổ búp bê đeo một mảnh kim loại nhỏ, khắc dòng chữ:
“Tôi chưa từng có tên.
Nhưng tôi từng được chọn.”
Dưới đáy hộp là một tấm ảnh cũ, mờ nhòe:
Một nhóm người mặc blouse trắng, chụp hình tại bệnh viện X – năm 1999.
Ở góc ảnh, một đứa trẻ đứng một mình, quay lưng. Không có tên.
Hạ run tay. Cô quay sang Lâm:
“Em từng ở đó.
Không phải dưới danh nghĩa Hạ.
Mà là… một con số.”
“Con số?”
“Thử nghiệm số 01.”
Lâm lục lại hồ sơ cũ từng bị cấm lưu hành. Anh tìm thấy một báo cáo thử nghiệm tuyệt mật:
“Mã số 01 – giới tính nữ – không phản ứng với châm cứu cảm xúc.
Khi bị đặt cạnh thi thể thật – không phản ứng co giật.
Khi bị nhốt với xác động vật phân hủy – không khóc.
Khả năng tiếp thu linh lực – 100%.”
“Kết luận:
Chấp nhận nghi lễ.
Chuyển lên cấp 2 – Giao cửa.”
Cô là Đứa Không Tên.
Không phải là người giữ linh hồn cuối cùng.
Mà là người được chọn để mở cánh cửa.
Ngay lúc đó, một cơn choáng ập đến. Hạ ngã gục.
Trong ý thức, cô thấy mình đứng trước tấm gương đen.
Tấm gương không phản chiếu gì – chỉ có tiếng thì thầm:
“Em là tất cả.
Và cũng là không gì cả.
Họ gọi em là Hạ.
Nhưng em là…
cánh cửa.”
Phía sau tấm gương là bảy hình nhân không mặt, đang dần tụ lại.
Một bóng đen lớn – cao gấp đôi người thường – từ từ bước ra, với giọng nói trộn lẫn từ hàng chục tiếng:
“Khi em tỉnh…
chúng ta sẽ bước vào.
Và thế giới này…
sẽ không còn như cũ.”
Hạ choàng tỉnh, la lên:
“Không được mở! Không được để tụ đủ!
Em… em không muốn sống mà không biết mình là ai!”
Lâm ôm chặt lấy cô, nói lớn:
“Vậy phải xóa linh hồn thứ bảy – xóa chính em trong nghi lễ!
Phải làm nghi thức ngược – đốt gương phản chiếu!”
“Nhưng nếu làm vậy… em có thể tan!” – cô run rẩy.
“Thà mất em…
còn hơn để em không còn là em nữa.”