hồn kiếm lệ

Chương 1: Làng Hẻo Lánh và Truyền Thuyết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa rạng, những tia nắng sớm len lỏi qua các kẽ lá, soi lên con đường đất đỏ dẫn vào ngôi làng hẻo lánh ven núi. Lạc Hành bước đi chậm rãi, tay cầm chiếc rổ nhỏ đựng vài nắm ngô mới thu hoạch. Ngôi làng nhỏ bé, tách biệt hẳn với các thị trấn lớn, nằm bên một con suối uốn lượn, quanh năm vắng lặng. Tiếng chim hót xen lẫn tiếng nước chảy như một bản nhạc êm đềm, nhưng trong lòng Hành vẫn cảm thấy một điều gì đó khác thường, như thể có sức hút vô hình đang chờ đợi anh khám phá.

Hành sinh ra và lớn lên tại đây, trong một gia đình lao động bình thường. Cha mẹ anh là những người nông dân cần cù, dạy con từ bé biết cày bừa, chăn trâu và tôn trọng truyền thống của làng. Dù cuộc sống giản dị, Hành luôn có một sự tò mò đặc biệt về những điều huyền bí, đặc biệt là truyền thuyết về Người luyện kiếm thần, câu chuyện mà các bậc cao niên trong làng vẫn kể cho trẻ con nghe mỗi khi đêm xuống.

Truyền thuyết kể rằng, mỗi thế hệ, ngôi làng chỉ có một người may mắn được chọn để luyện kiếm thần. Người đó sẽ được truyền dạy tuyệt kỹ từ một võ sư huyền thoại đã biến mất từ lâu. Nhưng sức mạnh đi kèm với một lời nguyền: nếu người luyện kiếm không đủ tâm tính, họ sẽ chịu hậu quả nặng nề, thậm chí mất đi phần linh hồn quý giá nhất. Câu chuyện này đã được lồng ghép qua nhiều thế hệ, vừa là lời cảnh tỉnh, vừa là niềm tự hào của người dân làng.

Hành dừng lại bên bờ suối, ngước mắt nhìn lên ngọn núi phía xa, nơi sương mù buông lững lờ quanh những ngọn cây cao. Từ nhỏ, anh đã nghe các bậc cao niên nhắc: “Đừng bao giờ bước lên núi vào buổi sớm mai. Những ai cả gan sẽ gặp chuyện khó lường.” Nhưng trái tim Hành vẫn rạo rực một cảm giác kỳ lạ. Anh không rõ vì sao, nhưng dường như ngọn núi ấy đang gọi tên mình.

Trong lúc Hành suy tư, bà lão trong làng, người vẫn thường kể chuyện truyền thuyết, xuất hiện bên cạnh anh. Bà ngồi xuống, tay cầm chiếc quạt tre, mắt nhìn xa xăm:

— Hành à, con biết không, mỗi thế hệ đều có người được chọn. Lần này, có lẽ đến lượt con rồi…

Hành giật mình, ánh mắt ngập tràn ngạc nhiên:

— Bà… con? Sao bà lại nói vậy?

Bà lão mỉm cười, nhưng đôi mắt lộ vẻ nghiêm trọng:

— Con sẽ gặp thử thách. Ngọn núi kia, nơi thờ cúng võ sư huyền thoại, đang chờ đợi. Nhưng nhớ kỹ, chỉ người đủ can đảm và tâm tính mới bước qua được.

Lời nói của bà như một luồng điện chạy qua người Hành. Trái tim anh đập nhanh hơn, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Anh nhìn lại con đường làng quen thuộc, rồi ánh mắt lại hướng về ngọn núi phủ sương. Có điều gì đó thôi thúc anh tiến lên, nhưng bản năng cảnh giác vẫn nhắc nhở: “Hãy cẩn thận.”

Ngày trôi qua, Hành vẫn không thể rời khỏi suy nghĩ về truyền thuyết. Tối đó, ngồi bên ánh lửa trong nhà, anh nhìn ngọn núi đen mờ trong bóng tối. Trăng lên cao, chiếu những tia sáng bạc lên đỉnh núi. Một tiếng gió rít qua khe núi, như thể thì thầm gọi tên Hành. Anh nhắm mắt, hình dung về võ sư huyền thoại, hình ảnh một chiến binh mờ ảo cầm thanh kiếm sáng rực hiện lên trong trí tưởng tượng.

Sáng hôm sau, Hành quyết định đi đến chân núi. Con đường gập ghềnh, rễ cây vươn dài như những ngón tay, đá cuội lởm chởm dưới chân. Khi anh đến gần một ngôi đền nhỏ bị bỏ hoang, cảm giác lạnh sống lưng xâm chiếm. Cánh cửa gỗ rêu phong kẽo kẹt, khung cửa nghiêng nghiêng như đang chờ đón một ai đó.

Hành dừng lại, hít một hơi sâu, rồi bước vào. Bên trong, không gian tĩnh lặng đến mức anh nghe rõ từng nhịp tim của mình. Bức tường phủ đầy những ký tự cổ, ánh sáng yếu ớt từ khe cửa chiếu xuống những hoa văn mờ ảo. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, cánh cửa đập mạnh sau lưng Hành, khiến anh giật mình. Và rồi, từ bóng tối, một hình ảnh mờ ảo xuất hiện — như bóng một người chiến binh đứng giữa phòng.

Hành cứng người, bàn tay run run. Hình bóng ấy từ từ tiến tới, nhưng ánh mắt sáng lên như chứa cả thời gian, cả những bí mật chưa được tiết lộ. Trong khoảnh khắc ấy, Hành nhận ra: cuộc đời mình sẽ không còn bình yên nữa. Ngọn núi, ngôi làng, và truyền thuyết về người luyện kiếm thần, tất cả đang mở ra một chương mới mà anh chưa từng tưởng tượng.

Một tiếng nói vang lên, trong trẻo nhưng đầy uy quyền:

— Ta đã chờ ngươi, Lạc Hành…

Hành nuốt khan, lưỡi như cứng đơ:

— Ai… ai đang ở đây?

Hình bóng mờ dần hiện rõ, lộ ra dáng một người võ sư uy nghi, thanh kiếm trên tay tỏa ánh sáng dịu nhưng sắc bén. Không gian như rung lên, gió lạnh quét qua, mang theo hơi thở của một bí ẩn khôn lường.

Và thế là, hành trình của Lạc Hành — người được chọn để luyện kiếm thần, đồng thời đối diện với lời nguyền linh hồn — chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×