Ánh sáng ban mai vừa chiếu qua những tán lá, phủ lên con đường đá gập ghềnh dẫn lên ngọn núi. Lạc Hành đứng trước chân núi, ánh mắt dõi theo những ngọn cây phủ sương mờ ảo. Trái tim anh vừa hồi hộp vừa căng thẳng; ký ức về bóng hình võ sư mờ trong đền cổ hôm qua vẫn còn in đậm trong trí óc. Anh cảm nhận được một luồng khí lạ len lỏi quanh ngọn núi, khiến da thịt như rùng mình.
“Phải đi thôi… không thể chần chừ nữa,” Hành thầm nhủ, tay siết chặt rổ ngô. Anh bước đi, đôi chân lún xuống lớp đất mềm, rễ cây vươn ra như muốn níu lấy, nhưng Hành vẫn kiên định tiến lên. Càng lên cao, không gian càng tĩnh lặng; tiếng chim và suối dần biến mất, chỉ còn tiếng gió rít qua kẽ đá và tiếng lá cây xào xạc.
Trên đường, Hành thấy những dấu tích lạ: những viên đá khắc ký tự cổ phủ rêu, những hình vẽ mờ ảo gợi nhớ đến các thế hệ luyện kiếm thần trước. Mỗi bước chân đưa anh đến gần trung tâm ngọn núi, cảm giác huyền bí càng đậm đặc. Bất chợt, anh nghe một âm thanh khe khẽ, như tiếng xào xạc của ai đó đi trước, nhưng nhìn quanh chỉ có sương mù bao phủ.
Khi đến một vực sâu nhỏ, Hành dừng lại, hít một hơi dài. Trước mặt là một ngôi đền bỏ hoang, mái ngói sập xệ, cửa chính phủ đầy rêu phong. Khung cảnh tĩnh lặng đến mức Hành cảm nhận được nhịp tim của chính mình, từng nhịp đập dồn dập vang lên trong không gian. Anh tiến tới, tay run run đẩy cánh cửa gỗ.
Bên trong, ánh sáng yếu ớt từ các khe cửa chiếu xuống nền đất phủ bụi dày. Những bức tượng chiến binh đã mòn theo thời gian, đứng trong tư thế chiến đấu, mắt nhìn thẳng về phía Hành như thách thức. Một bức tường lớn phủ đầy ký tự cổ, ánh sáng từ thanh kiếm trong trí tưởng tượng của Hành dường như phản chiếu lên các ký tự, tạo thành những hình ảnh mờ ảo xoay quanh căn phòng.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh quét qua, cánh cửa đập mạnh sau lưng. Hành giật mình, nhưng không rút lui. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, một hình bóng mờ dần hiện ra, tựa như một người đứng trong màn sương. Hành nín thở, bàn tay chạm vào chuôi kiếm tưởng tượng trên lưng. Hình bóng tiến lại gần, nhưng không gây hại, chỉ đứng đó, như quan sát anh.
Tiếng nói vang lên, trầm nhưng dịu:
— Lạc Hành… cuối cùng ngươi cũng đến.
Hành bước lùi một bước, cố giữ bình tĩnh:
— Ai… ai đang ở đây?
Hình bóng mờ ảo dần hiện rõ, là một vị võ sư thanh tú, thân hình cao lớn, mặc áo choàng cũ sờn, tay cầm thanh kiếm ánh sáng nhạt. Không gian quanh Hành như rung lên, gió lạnh thổi vào mang theo hương ngai ngái của rêu và đất đá.
— Ta là Huyền, người luyện kiếm thần đời trước. Ngươi đã được chọn. Nhưng hãy nhớ, con đường này không dành cho những kẻ hèn nhát…
Hành lặng người, cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn tràn ngập. Linh cảm mách bảo anh rằng, bước chân tiếp theo sẽ đưa mình vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi võ học không chỉ là sức mạnh, mà còn là thử thách tinh thần.
Huyền bước tới gần, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự dịu dàng hiếm thấy:
— Trước hết, ngươi phải vượt qua thử thách đầu tiên: hòa nhập với ngọn núi. Ngươi sẽ thấy những ảo cảnh hiện ra, chiến đấu không chỉ bằng tay chân, mà bằng trí óc và linh hồn.
Hành gật đầu, cố bình tĩnh. Anh chưa hiểu hết những gì Huyền nói, nhưng trái tim đã quyết: mình phải bước tiếp. Anh tiến vào sâu trong ngôi đền, cảm giác như mỗi bước chân mở ra một không gian khác, nơi thực và mơ lẫn lộn.
Bỗng, trước mắt Hành xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ: một chiến binh đang chiến đấu với bóng ma của chính mình. Chiến binh ấy quay về phía Hành, đôi mắt chứa nỗi đau và quyết tâm. Hành nhận ra: đây chính là bản thân mình trong tương lai hoặc quá khứ, đang học cách đối mặt với thử thách.
Huyền đứng phía sau, giọng vang trong không gian:
— Ngươi sẽ phải chiến đấu với chính bản thân, vượt qua nỗi sợ, hiểu được bản chất của kiếm thần. Thanh kiếm không chỉ là vũ khí, mà còn là phần linh hồn của người luyện.
Trong phút chốc, Hành cảm nhận luồng khí chạy dọc cơ thể, chân tay như nặng trĩu nhưng tinh thần dâng trào sức mạnh kỳ lạ. Anh đưa tay ra, chạm vào không khí trước mặt, cảm giác như mọi thứ đều thật và mơ cùng lúc. Một tiếng vang vang lên, như thanh kiếm đang gọi, thúc giục anh tiến bước.
Hành nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, bước vào ảo cảnh. Xung quanh anh, những hình ảnh chiến đấu hiện ra: bóng ma, kiếm khí, và những con quái vật huyền bí xuất hiện. Anh áp dụng bản năng và trí tuệ, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác “hồn kiếm nhập thể” mà Huyền nhắc đến.
Thời gian trôi qua, anh mệt lả nhưng đồng thời cảm thấy sự thay đổi trong cơ thể và tâm hồn. Thanh kiếm tưởng tượng trong tay anh như có linh tính, phản ứng với mọi chuyển động. Mỗi bước, mỗi nhát kiếm, Hành học được một phần của bí quyết chiến đấu và kiểm soát khí lực.
Khi ảo cảnh tan biến, Hành đứng giữa phòng, mồ hôi nhễ nhại, tim đập mạnh. Huyền bước tới, ánh mắt dịu lại:
— Đây mới chỉ là bước đầu. Ngươi còn nhiều thử thách phía trước. Nếu muốn thực sự trở thành người luyện kiếm thần, ngươi phải học cách hòa nhập hoàn toàn với thanh kiếm, và sẵn sàng trả giá cho lời nguyền đi kèm…
Hành nhìn quanh, cảm giác vừa sợ vừa hứng khởi. Anh biết, cuộc sống bình thường mà mình từng quen sẽ không còn nữa. Ngọn núi, ngôi đền, và linh hồn Huyền sẽ mở ra một con đường mới, nơi huyền bí và võ học hòa quyện, dẫn lối cho một hành trình không ai có thể đoán trước.
Và từ khoảnh khắc ấy, Lạc Hành bước vào thế giới kiếm thần và hồn kiếm, nơi thử thách không chỉ là sức mạnh, mà còn là trí tuệ, tinh thần, và linh hồn.