Sau Thử Thách Tâm Linh, Lạc Hành đứng trên đỉnh núi, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm linh lực. Gió núi thổi mạnh, mang theo hơi lạnh và mùi cỏ cây rừng núi, khiến không gian xung quanh vừa huyền bí vừa tĩnh lặng. Anh nhìn về phía chân núi, nơi lớp sương mù vẫn phủ kín các khe đá, như muốn giấu đi một bí ẩn sâu kín mà chưa ai dám khám phá.
Tiêu Hân đứng bên cạnh, ánh mắt dò xét khắp không gian. Cô vừa theo dõi Hành vượt qua Thử Thách Tâm Linh, vừa quan sát những dấu hiệu kỳ lạ của ngọn núi. Dường như nơi đây không chỉ là địa điểm luyện võ, mà còn ẩn chứa nhiều bí ẩn chưa được hé lộ.
— Hành à, ngọn núi này không đơn giản, — Tiêu Hân nói, giọng dịu nhưng sắc bén. — Tôi cảm nhận có những luồng năng lượng mạnh mẽ, không chỉ từ thanh kiếm của ngươi, mà từ chính ngọn núi.
Hành gật đầu, ánh mắt dõi theo các khe núi:
— Tôi cũng cảm nhận. Huyền nói rằng mọi tuyệt kỹ và lời nguyền đều liên quan đến ngọn núi. Có lẽ chúng ta sẽ phải khám phá nhiều hơn để hiểu hết bí ẩn nơi này.
Huyền đứng phía sau, ánh mắt nhìn xa xăm:
— Ngọn núi này từng là nơi luyện võ của nhiều thế hệ kiếm thần. Nó lưu giữ linh lực, năng lượng và cả những thử thách tinh thần. Nếu ngươi muốn luyện thành kiếm thần, ngươi phải hiểu và hòa hợp với năng lượng ở đây. Nhưng hãy nhớ, mọi bí ẩn đều đi kèm nguy hiểm.
Hành bước chậm theo hướng khe núi, cảm nhận từng rung động từ đá, từ cây cối và cả từ không gian xung quanh. Anh nhận ra rằng, ngọn núi này không chỉ là địa hình mà còn là một sinh thể sống, phản chiếu tinh thần và cảm xúc của người đứng trên nó. Mỗi bước chân, mỗi nhát kiếm tưởng tượng đều phải cân bằng, nếu không, luồng năng lượng nơi đây sẽ phản ứng và tạo ra thử thách ngay lập tức.
— Nhìn kìa, — Tiêu Hân chỉ vào một khe đá tối om, — có dấu hiệu như vừa có người đi qua. Nhưng tôi không thấy ai.
Hành lại gần, nhìn kỹ khe đá. Đúng như cô nói, có những vệt sáng mờ lướt trên nền đá, ánh lên như dấu tích của năng lượng đã từng hiện diện. Anh sờ lên nền đá, cảm nhận dòng khí dịu nhưng mạnh mẽ chạy dọc tay. Cảm giác này vừa lạ lẫm vừa kích thích, nhắc nhở anh rằng, ngọn núi này ẩn chứa bí ẩn vượt xa khả năng quan sát bình thường.
— Đây chính là lý do lời nguyền đi kèm thanh kiếm lại mạnh mẽ, — Huyền giải thích. — Mỗi tuyệt kỹ, mỗi thử thách, đều có liên quan đến năng lượng của ngọn núi. Ngươi phải học cách cảm nhận, hòa hợp và điều khiển năng lượng này.
Đột nhiên, một luồng gió mạnh quét qua khe núi, mang theo âm thanh như tiếng thì thầm:
— Ai… ai ở đây…
Hành và Tiêu Hân giật mình. Tiếng nói kỳ lạ vang lên từ khe núi, không rõ là từ đâu. Thanh kiếm trong tay Hành lập tức phản ứng, ánh sáng nhấp nháy, như muốn cảnh báo một điều gì đó.
— Đây là thử thách tiếp theo, — Huyền nói, ánh mắt nghiêm nghị. — Ngươi phải đối diện với năng lượng ẩn giấu và tìm ra bản chất của nó. Nếu không, lời nguyền sẽ xuất hiện, và thử thách sẽ trở nên khắc nghiệt hơn.
Hành hít sâu, nhắm mắt, tập trung tinh thần. Anh cảm nhận luồng khí chạy dọc cơ thể, hòa hợp với nhịp thở và nhát kiếm. Bóng tối từ khe núi dần biến thành hình dạng rõ ràng: những bóng người mờ, di chuyển nhanh, như muốn thử thách kỹ năng và tinh thần của Hành.
— Hãy bình tĩnh và quan sát, — Huyền nhắc nhở. — Không phải mọi thử thách đều phải đánh bại bằng sức mạnh. Thỉnh thoảng, quan sát và hiểu mới là chìa khóa.
Hành nín thở, từng chuyển động của thanh kiếm hòa hợp với nhịp thở, từng bước chân cẩn trọng trên nền đá. Anh cảm nhận mỗi bóng người mờ, từng cử chỉ, từng luồng khí đều phản ánh thử thách tâm linh và tinh thần. Đây không còn là trận đấu với kẻ thù vật lý, mà là kiểm tra khả năng quan sát, nhận thức và kiên nhẫn.
Tiêu Hân đứng bên, ánh mắt chăm chú, thỉnh thoảng nhắc Hành điều chỉnh nhịp thở hoặc hướng nhát kiếm. Sự hiện diện của cô giúp Hành duy trì sự tập trung và cân bằng tinh thần, đồng thời nhắc nhở anh rằng, hành trình luyện kiếm thần không chỉ là cuộc chiến cá nhân mà còn là hành trình đồng hành.
Sau nhiều giờ quan sát và di chuyển cẩn trọng, Hành nhận ra quy luật hoạt động của những bóng người mờ: mỗi bóng người phản ánh một phần nỗi sợ hoặc hoài nghi trong nội tâm. Khi anh bình tĩnh quan sát và đưa ra quyết định đúng, bóng người dần tan biến, ánh sáng thanh kiếm tỏa ra mạnh mẽ hơn, tạo nên sự kết nối sâu sắc với ngọn núi.
— Ngươi đã bước đầu hiểu được bí ẩn ngọn núi, — Huyền nhận xét. — Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Ngọn núi sẽ tiếp tục thử thách ngươi theo nhiều cách khác nhau. Nếu ngươi muốn luyện thành kiếm thần, ngươi phải học cách hòa hợp với năng lượng tự nhiên, tinh thần và linh hồn.
Hành thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt sáng rực quyết tâm. Anh biết rằng, mỗi bước đi trên ngọn núi không chỉ là luyện tập kỹ năng mà còn là rèn luyện tinh thần, kiểm soát cảm xúc và hòa hợp với năng lượng xung quanh.
Tiêu Hân tiến lại, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết đoán:
— Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá bí ẩn này. Dù thử thách phía trước thế nào, tôi sẽ học hỏi và hỗ trợ ngươi.
Hành gật đầu, cảm giác vừa bối rối vừa yên tâm. Anh nhận ra rằng, sự hiện diện của Tiêu Hân không chỉ giúp tinh thần cân bằng mà còn là nguồn sức mạnh tinh thần giúp anh vượt qua những thử thách tiếp theo trên ngọn núi huyền bí.
Khi mặt trời khuất sau rặng núi, ánh sáng đỏ chiếu xuyên qua khe đá, rọi xuống sân luyện tập nơi Hành và Tiêu Hân đứng. Thanh kiếm tỏa ánh sáng dịu, nhắc nhở rằng hành trình luyện kiếm thần vừa mở ra, và mọi thử thách, từ lời nguyền đến tuyệt kỹ, sẽ chỉ có thể vượt qua nếu họ kiên trì, bình tĩnh, và hòa hợp tinh thần với thanh kiếm và ngọn núi.
Từ khoảnh khắc ấy, Lạc Hành chính thức bước vào giai đoạn khám phá bí ẩn ngọn núi, nơi tinh thần, linh hồn và kỹ năng hòa quyện, tạo nền tảng cho những bước tiến tiếp theo trên con đường trở thành kiếm thần.