Đêm buông xuống trên ngọn núi, màn sương dày đặc bao phủ ngôi đền cổ và sân luyện tập. Ánh trăng bạc chiếu xuyên qua các tán cây, tạo nên những bóng đổ dài và huyền ảo. Lạc Hành đứng giữa sân, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm linh lực, tâm trí căng thẳng nhưng quyết tâm. Ngọn núi lúc này không chỉ là nơi luyện tập, mà còn là khung cảnh mà lời nguyền sẽ xuất hiện và thử thách anh sâu hơn bao giờ hết.
Tiêu Hân đứng bên cạnh, ánh mắt dò xét khắp xung quanh. Cô cảm nhận luồng khí kỳ lạ dày đặc hơn bình thường, từng rung động của đất đá dường như hòa quyện với nhịp tim họ.
— Hành à, — cô nói dịu dàng nhưng lo lắng, — tôi cảm nhận được lời nguyền đang hiện diện mạnh mẽ hơn. Hãy cẩn thận, đừng để tinh thần bị dao động.
Hành gật đầu, hít một hơi sâu. Anh hiểu rằng, đây là khoảnh khắc quan trọng. Lời nguyền không chỉ thử thách kỹ năng kiếm thuật, mà còn kiểm tra tinh thần, ý chí và linh hồn của anh. Nếu thất bại, hậu quả sẽ nặng nề.
Huyền xuất hiện từ bóng tối, ánh mắt nghiêm nghị:
— Đây là đêm đầu tiên lời nguyền xuất hiện trực tiếp. Ngươi sẽ đối mặt với nỗi sợ, những ký ức và cả những ảo cảnh do chính nội tâm tạo ra. Ngươi phải nhận diện, đối diện và vượt qua chúng, nếu không, ngươi sẽ bị trói buộc bởi lời nguyền.
Đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió rì rào và âm thanh của cây cối va vào nhau. Bỗng nhiên, không gian trước mặt Hành biến đổi, bóng tối dày đặc bao phủ, những hình ảnh mờ ảo xuất hiện: bóng dáng của người thân, bạn bè, những chiến binh trong quá khứ, và cả hình ảnh chính anh nhưng với ánh mắt đầy oán hận.
— Đây là thử thách của lời nguyền, — Huyền giải thích, giọng vang xa nhưng rõ ràng — những hình ảnh này phản chiếu nỗi sợ và hoài nghi sâu thẳm trong tâm hồn ngươi. Ngươi phải bình tĩnh, nếu không, thanh kiếm sẽ phản ứng dữ dội, và ngươi có thể bị thương.
Hành hít sâu, nhắm mắt, tập trung vào thanh kiếm. Luồng khí từ kiếm lan tỏa khắp cơ thể, hòa hợp với nhịp thở và nhát kiếm tưởng tượng. Anh nhận ra mỗi hình ảnh xuất hiện đều phản ánh một phần nỗi sợ, sự bất an hoặc tham vọng chưa được kiểm soát trong bản thân.
Tiêu Hân đứng bên, ánh mắt chăm chú, thỉnh thoảng nhắc nhở Hành điều chỉnh nhịp thở. Cô không chỉ là nguồn tinh thần giúp Hành bình tĩnh, mà còn giúp anh nhận diện chính mình qua những ảo cảnh phức tạp.
Một bóng ma xuất hiện trước mặt Hành, hình dáng giống hệt anh nhưng ánh mắt đầy oán hận, tay cầm kiếm giống hệt thanh kiếm trong tay anh. Bóng ma tiến tới, từng bước chắc nịch, khiến không gian rung động. Hành cảm nhận tim mình đập mạnh, nhưng anh không lùi bước.
— Bình tĩnh, — Huyền vang lên, — đây là phép thử quan trọng. Ngươi phải hiểu rằng, bóng ma này chính là phần tối trong bản thân. Khi ngươi chấp nhận và hòa hợp với nó, ngươi sẽ vượt qua lời nguyền.
Hành nhắm mắt, cảm nhận từng rung động từ bóng ma và thanh kiếm. Anh nhận ra nỗi sợ không phải để trốn tránh, mà để đối diện và kiểm soát. Anh bước tới, thanh kiếm hòa hợp với nhịp tim, nhát kiếm chạm vào không khí tạo ra luồng khí dịu nhưng mạnh mẽ. Bóng ma dần tan biến, ánh sáng từ thanh kiếm lan tỏa khắp không gian, nhắc nhở rằng anh vừa chiến thắng thử thách tinh thần đầu tiên của lời nguyền.
Tiêu Hân tiến tới, nắm lấy tay Hành:
— Ngươi làm tốt lắm. Dù lời nguyền mạnh đến đâu, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.
Hành gật đầu, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt sáng rực quyết tâm. Anh hiểu rằng, lời nguyền không phải kẻ thù để hủy diệt, mà là thử thách để rèn luyện tinh thần và kiểm soát linh hồn.
Khi màn đêm dần tản mờ, ánh trăng chiếu xuyên qua tán cây, rọi xuống sân luyện tập. Thanh kiếm tỏa ánh sáng dịu, nhắc nhở rằng hành trình luyện kiếm thần vẫn đang tiếp tục, và mọi thử thách, từ tuyệt kỹ đến lời nguyền, chỉ có thể vượt qua nếu kiên trì, bình tĩnh, và hòa hợp tinh thần với thanh kiếm.
Đêm đó, Lạc Hành chính thức trải qua Đêm Lời Nguyền, bước đầu đối diện với bóng tối trong tâm hồn, rèn luyện tinh thần, ý chí và linh hồn, tạo nền tảng vững chắc cho những thử thách tiếp theo trên con đường trở thành kiếm thần.