Phong Vân sơn sớm mai còn chìm trong màn sương mù dày đặc, những tia nắng nhạt nhòa len lỏi qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất. Tiếng chim rừng vang vọng như bản nhạc tấu nhẹ giữa núi rừng tĩnh lặng. Trong không gian yên ắng ấy, một bóng người nhỏ bé đang men theo lối mòn đá, bước chân nhanh nhẹn nhưng đầy cẩn trọng.
Người ấy là Lâm Ngọc Thần, một thiếu niên mười sáu tuổi, đôi mắt đen láy như đêm trăng, lộ vẻ thông minh và trầm tư. Mái tóc dài hơi rối, bay theo từng cơn gió núi, khiến dáng người vốn nhỏ nhắn trông càng thêm uyển chuyển giữa rừng già. Cha mẹ cậu đã qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ, để lại một ngôi nhà gỗ tách biệt giữa rừng núi Phong Vân. Cuộc sống của cậu từ lâu đã quen với cô độc, nỗi nhớ nhung và những ngày lang thang giữa núi rừng, luyện tập võ công mà cha để lại vài bí kíp sơ lược trong cuốn sách cũ kỹ.
Sáng nay, gió núi thổi nhẹ, mang theo mùi hương đất ẩm, mùi cây cỏ và hơi lạnh của sương. Ngọc Thần đi đến chân núi, nơi một tảng đá lớn cheo leo, dưới bóng rêu phong mốc. Trong lúc dừng chân nghỉ, cậu để ý thấy một khe nứt nhỏ trên vách núi, bị rêu phong che khuất. Một trực giác kì lạ thúc giục cậu tiến đến gần.
Cậu cúi xuống, đẩy rêu ra, và chợt nhìn thấy một cánh cửa đá nhỏ, như một lối vào bí ẩn dẫn xuống lòng núi. Trái tim cậu bất chợt nhảy lên, vừa sợ hãi vừa háo hức. Ngọc Thần hít một hơi dài, bàn tay run run đẩy cánh cửa đá ra. Một luồng không khí lạnh tỏa ra, mang theo mùi bụi thời gian, mùi của một vật gì đó cổ xưa và đầy quyền năng.
Bước vào hang, cậu nhìn quanh, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe đá tạo thành những dải sáng mờ ảo. Ở chính giữa hang, trên một bục đá cũ kỹ, nằm đó một thanh kiếm. Thanh kiếm không lớn, nhưng ánh kim của nó như chứa đựng cả trời đất, sáng rực lên từng tia sáng kỳ ảo, phản chiếu trên vách đá rêu phong. Thanh kiếm trông cổ xưa, chuôi kiếm chạm trổ những họa tiết hoa văn tinh xảo, những đường nét như kể lại câu chuyện của một thời kỳ mà cậu chưa từng biết.
Ngọc Thần tiến đến, lòng đập dồn dập. Cậu đặt tay lên chuôi kiếm, và trong khoảnh khắc ấy, một luồng khí kỳ bí truyền vào cơ thể. Nó không hề làm đau, nhưng khiến toàn thân cậu run lên, như có một năng lượng tiềm ẩn chạm tới từng sợi cơ bắp, từng mạch máu. Trong đầu cậu hiện lên những hình ảnh mờ ảo: những trận chiến xưa, những cao thủ đi qua núi rừng, và những bí kíp võ học mà cha cậu từng nhắc tới.
Thanh kiếm như biết cậu là người được chọn. Nó rung lên, phát ra ánh sáng nhạt dần theo từng nhịp tim. Ngọc Thần chạm vào lưỡi kiếm, và đột nhiên những chiêu thức cơ bản của võ học gia tộc xưa hiện lên trong tâm trí cậu, như một cuốn sách vô hình mở ra trước mắt. Cậu thử cầm kiếm, từng động tác được định hình trong cơ thể, vừa linh hoạt vừa uyển chuyển, hoàn toàn vượt xa những gì cậu từng luyện tập.
Nhưng cùng với sự ngỡ ngàng là một cảm giác cảnh giác sâu sắc. Ngọc Thần biết rằng đây không phải là vật vô tri, và bất cứ quyền năng nào cũng đều đi kèm hiểm nguy. Giang hồ rộng lớn, hung hiểm, nhưng cậu chưa từng biết mặt những con người kia. Thanh kiếm cổ, lời truyền thuyết của gia tộc cậu, và cả những bí mật núi rừng Phong Vân giờ đây đều đặt cậu trước một lựa chọn: tiếp tục cuộc sống bình lặng hay bước vào thế giới võ lâm huyền bí đầy thử thách.
Bên ngoài hang núi, gió vẫn lặng lẽ thổi. Những cơn mây bồng bềnh trôi qua đỉnh núi, và từ xa, tiếng thác nước ào ạt vọng lại. Tất cả như một lời nhắc nhở: giang hồ rộng lớn, núi rừng không chỉ là nơi trú ngụ, mà là sân khấu của định mệnh. Ngọc Thần thở sâu, ôm lấy thanh kiếm, ánh mắt kiên định và tràn đầy quyết tâm.
“Ta… sẽ tìm ra con đường của mình,” cậu tự nhủ, giọng nói vang nhẹ giữa hang đá. Và trong khoảnh khắc đó, gió núi lặng hẳn, như để lắng nghe quyết tâm của một thiếu niên đang bước vào hành trình thay đổi số phận.
Nhưng cậu chưa biết, bóng tối núi rừng không chỉ chứa thanh kiếm cổ, mà còn ẩn giấu những bí mật, những con người, và những âm mưu mà một thiếu niên như cậu chưa thể tưởng tượng nổi. Chỉ biết rằng, ngày hôm nay, người con trai mồ côi ấy đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới – thế giới của giang hồ, võ học, và những thử thách mà số mệnh dành cho cậu.
Bước chân đầu tiên trên con đường này, Ngọc Thần cảm nhận rõ rệt một điều: mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa. Thanh kiếm cổ trong tay cậu không chỉ là vũ khí, mà là chìa khóa mở ra cả một thế giới huyền bí, nơi mà lòng dũng cảm, trí tuệ và tình cảm sẽ bị thử thách từng ngày.
Đêm xuống, núi rừng Phong Vân chìm trong sương mù, ánh trăng lờ mờ soi qua những tán cây cổ thụ. Ngọc Thần ngồi bên lửa trại, nhìn thanh kiếm cổ bên mình, cảm nhận sự ấm áp từ nó. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với cha mẹ, với gia tộc và cả quá khứ mà mình chưa từng biết.
Bầu trời đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua núi, tiếng chim ngủ yên, và nhịp thở đều đặn của một thiếu niên đang bắt đầu hành trình thay đổi vận mệnh.
Chương 1 kết thúc, mở ra cánh cửa cho một hành trình kiếm hiệp, nơi tình cảm, võ học và bí mật giang hồ sẽ dần hé lộ, đưa Ngọc Thần vào những thử thách chưa từng tưởng tượng.