hồn kiếm thiên thu

Chương 2: Bông Hoa Giữa Sương Mù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương núi Phong Vân buông xuống dày đặc, bao phủ từng tán cây, từng khe đá, biến cảnh vật xung quanh thành một bức tranh mờ ảo như chốn tiên cảnh. Những cơn gió lạnh lùa qua, xua đi hơi ấm từ lửa trại mà Ngọc Thần vẫn ngồi chăm chú luyện tập những chiêu thức cơ bản vừa học từ thanh kiếm cổ. Tay cậu di chuyển uyển chuyển, chân bước theo nhịp, vừa luyện vừa cảm nhận năng lượng kỳ bí trong cơ thể.

Chợt, từ xa, tiếng ngựa hí vang lên, pha lẫn với tiếng lá rơi. Ngọc Thần giật mình, lặng yên quan sát. Một bóng người thấp thoáng giữa sương mù. Đó là một thiếu nữ, vóc dáng thanh thoát, bước đi như một cánh hoa giữa rừng sương. Áo dài trắng tinh, tóc đen buông dài, ánh mắt sáng long lanh như chứa cả bầu trời mùa xuân, khiến Ngọc Thần cảm thấy tim mình đập dồn dập.

Lần đầu tiên, cậu cảm nhận rung động lạ lùng, một cảm giác vừa bối rối vừa tò mò. Thiếu nữ dừng lại, ánh mắt nhìn Ngọc Thần, môi khẽ nhếch lên một nụ cười trong veo, như ánh trăng soi qua tán cây rừng. Ngọc Thần muốn mở lời, nhưng bỗng cảm thấy ngôn từ nghẹn lại nơi cổ họng.

Thiếu nữ bước gần hơn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện nơi rừng núi hoang vu này?”

Ngọc Thần cúi đầu, giọng trầm:

“Ta là Lâm Ngọc Thần, mồ côi từ nhỏ, sống tại chân núi này. Còn cô, xin hỏi?”

Thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt cậu, vẻ nghiêm trang:

“Ta là Diệp Thanh Hàn, con gái gia tộc Diệp gia ở phía Bắc. Hôm nay, ta đến đây tìm kiếm một báu vật mà tổ tiên gia tộc từng truyền lại.”

Ngọc Thần cảm giác nhịp tim mình đập nhanh hơn. Một thiếu nữ, lại là con gái của gia tộc võ lâm – người của giang hồ, ánh mắt ấy vừa uy nghi, vừa dịu dàng, khiến cậu khó mà rời mắt.

“Báu vật… có phải là thanh kiếm cổ kia không?” – Ngọc Thần hỏi, ánh mắt hướng về nơi thanh kiếm đang nằm.

Diệp Thanh Hàn thoáng nhíu mày, rồi cười khẽ: “Có lẽ, chính là nó. Nhưng ta không thể lấy nó một mình.”

Ngọc Thần bước tới, cầm chắc thanh kiếm cổ, và thốt lên:

“Ta đã tìm thấy thanh kiếm này. Có lẽ số phận đã dẫn chúng ta gặp nhau.”

Khoảnh khắc ấy, giữa sương mù núi rừng, hai ánh mắt giao nhau, không lời nhưng tràn đầy hiểu ý. Ngọc Thần cảm nhận tim mình dường như hòa nhịp với người thiếu nữ. Cậu chưa từng biết, cảm giác này là gì, nhưng rõ ràng, nó khiến cậu vừa sợ vừa thích thú.

Nhưng giây phút yên bình chẳng kéo dài. Từ phía núi cao, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Một nhóm người mặc áo đen, trang bị kiếm giáo, lao xuống như bóng ma. Trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, Ngọc Thần nhận ra dấu hiệu của bang hội thù địch – những kẻ đã từng tàn phá nhiều gia tộc võ lâm, trong đó có Diệp gia.

Diệp Thanh Hàn lập tức rút kiếm, ánh mắt nghiêm nghị:

“Ngươi là Lâm Ngọc Thần, phải không? Mau cẩn thận! Họ đến để chiếm báu vật.”

Ngọc Thần không kịp hỏi thêm, tay run run nắm chuôi kiếm. Lần đầu tiên cậu phải ứng chiến thực sự, nhưng nhờ những chiêu thức cơ bản vừa học, cậu di chuyển linh hoạt, né tránh những nhát kiếm đầu tiên. Cảm giác thanh kiếm cổ trong tay như tự dẫn đường, chỉ cho cậu cách tấn công và phòng thủ.

“Cậu… cậu… giỏi thật!” – Diệp Thanh Hàn vừa tránh một nhát kiếm vừa thốt lên.

Ngọc Thần thở hổn hển: “Ta mới chỉ học sơ thôi, còn nhiều điều chưa biết…”

Nhưng chưa kịp dứt lời, một tên trong bang hội lao tới, kiếm hướng thẳng vào thiếu nữ. Ngọc Thần lập tức phản ứng, vung kiếm chắn ngang, sức mạnh lan tỏa theo chiêu thức cổ xưa, khiến tên địch ngã xuống. Thanh kiếm cổ phát ra ánh sáng nhạt, như tiếp sức cho cậu, và lần đầu tiên Ngọc Thần cảm nhận võ công gia tộc huyền bí dần mở ra.

Sau vài phút giao chiến, nhóm bang hội thù địch bị buộc phải rút lui, bỏ lại núi rừng trong yên tĩnh trở lại. Diệp Thanh Hàn nhìn Ngọc Thần, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên pha chút cảm phục:

“Ngươi… không hổ danh người của núi Phong Vân. Ta chưa từng thấy thiếu niên nào sử dụng kiếm trôi chảy như vậy.”

Ngọc Thần đỏ mặt, lúng túng:

“Ta… chỉ là may mắn mà thôi.”

Nhưng cả hai đều biết, chỉ có may mắn thôi thì không thể chiến đấu trước kẻ thù hung tàn, thanh kiếm cổ đã giúp Ngọc Thần khai mở một phần võ học kỳ bí, nhưng phía trước còn nhiều thử thách.

Trong khoảnh khắc bình yên hiếm hoi, Diệp Thanh Hàn ngồi xuống một tảng đá, thở dài:

“Gia tộc ta và bang hội này đã thù hận nhiều đời. Nếu không nhanh chóng tìm báu vật, chúng sẽ không để lại ai sống sót.”

Ngọc Thần gật đầu, ánh mắt quyết tâm:

“Ta sẽ cùng cô bảo vệ báu vật. Và… sẽ không để ai hại cô.”

Giữa sương núi, lời hứa ấy vang lên như một bản nhạc thanh thoát, hòa lẫn với tiếng gió, tiếng chim, và ánh sáng mờ ảo từ bình minh. Lần đầu tiên, Ngọc Thần cảm nhận tình cảm nảy sinh – một tình cảm vừa nhẹ nhàng, vừa mạnh mẽ, khiến tim cậu rung động như cánh hoa trong gió.

Diệp Thanh Hàn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết liệt:

“Ta cũng tin vào lời hứa của ngươi… nhưng giang hồ không dễ dàng tha thứ cho những ai yếu đuối.”

Cả hai nhìn nhau, biết rằng phía trước không chỉ có thử thách, mà còn có cơ hội học hỏi, trưởng thành và nảy nở tình cảm giữa bão giang hồ. Thanh kiếm cổ, núi rừng Phong Vân, và bí ẩn võ học đang chờ đón họ, mở ra một chương mới của cuộc sống – nơi mà lòng dũng cảm, trí tuệ và trái tim non nớt của thiếu niên sẽ phải đối mặt với cả tình yêu và hiểm nguy.

Đêm buông xuống, sương núi dày đặc hơn, nhưng trong ánh mắt Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn, vẫn lóe lên niềm tin và hi vọng. Giữa mịt mù sương núi, một bông hoa nở rộ, nhẹ nhàng mà kiêu hãnh – biểu tượng của tình cảm vừa chớm nở giữa hai con người trẻ tuổi, cùng chung bước trên con đường giang hồ đầy thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×