Trận chiến tại Nguyệt Hồn đã qua, thành cổ lại trở về tĩnh lặng. Dòng suối nhỏ uốn lượn quanh chân núi, ánh trăng xuyên qua tán cây, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh như bạc. Không khí trong lành, gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo mùi tuyết tan và hương trúc. Đây là giây phút hiếm hoi bình yên giữa giang hồ đầy hiểm nguy mà Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn hiếm khi được trải qua.
Ngọc Thần ngồi trên bậc thang đá dẫn lên thành cổ, tay vẫn cầm thanh kiếm cổ. Cậu thở dài, mắt nhìn xa xăm về phía thành phố phía dưới, nơi đèn lồng lung linh, phản chiếu ánh sáng lên lớp sương mờ. Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày cậu có thể thả lỏng cơ thể, và tâm trí không còn căng thẳng vì trận chiến hay mối nguy hại từ thanh kiếm cổ.
Diệp Thanh Hàn bước tới, ngồi cạnh cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng lấp lánh vẻ lo lắng thường trực:
“Ngọc Thần… có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta thực sự yên tĩnh, đúng không?”
Ngọc Thần mỉm cười, ánh mắt mềm mại:
“Ừ… thật hiếm. Không còn khói lửa, không còn tiếng la hét… chỉ còn mặt trăng, thành phố và… cô.”
Diệp Thanh Hàn hơi đỏ mặt, nhưng không rút lui. Cô khẽ nói:
“Cậu… đã nhiều lần bảo vệ ta, dù hiểm nguy, dù lời nguyền của thanh kiếm… nhưng cậu vẫn luôn đứng bên ta. Ta… không biết nói gì hơn.”
Ngọc Thần nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm ấm:
“Cô… là lý do để ta sống sót, để ta luyện tập, và cả để ta bước đi giữa giang hồ hiểm ác này. Ta hứa… sẽ bảo vệ cô đến cùng. Dù giang hồ có bao nhiêu âm mưu, bao nhiêu nguy hiểm… ta sẽ không để ai hại cô.”
Diệp Thanh Hàn khẽ nhắm mắt, lòng cảm thấy bình yên nhưng cũng lo lắng: cậu ấy vẫn còn lời nguyền, vẫn còn sức mạnh tiềm ẩn, và âm mưu giang hồ vẫn chưa kết thúc. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự chân thành, lòng dũng cảm, và tình cảm đang nảy nở giữa hai người.
Mặt trăng chiếu xuống, phản chiếu trên bức tường thành cổ phủ rêu phong, tạo thành những vệt sáng bạc lấp lánh trên tuyết. Ngọc Thần đưa tay nhẹ chạm vào tay cô, một cái chạm nhẹ nhưng đủ để khiến cả hai cảm nhận sự gắn kết sâu sắc. Không cần lời nói, cả hai hiểu rằng tình cảm này đã vượt qua nỗi sợ hãi, hiểm nguy và thử thách giang hồ.
“Ta… không cần nói ra hết, nhưng… em biết không? Cảm giác này… rất quý giá. Dù giang hồ có nguy hiểm, dù thanh kiếm có lời nguyền… chỉ cần cô bên cạnh, mọi thứ đều có thể vượt qua.” – Ngọc Thần thầm nói.
Diệp Thanh Hàn nhắm mắt, gật đầu nhẹ:
“Ta hiểu… và cũng tin tưởng vào cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi giông bão.”
Khoảnh khắc yên lặng ấy, hai người ngồi bên nhau, nghe tiếng gió, tiếng suối róc rách, ánh trăng bạc phủ lên mái tóc, làn da và cả thanh kiếm cổ của Ngọc Thần. Giây phút này hiếm hoi và quý giá, bởi giang hồ không bao giờ cho họ nhiều thời gian bình yên.
Ngọc Thần nhìn về phía thành phố, đôi mắt lóe sáng:
“Nhưng… còn nhiều bí ẩn phía trước. Cô và ta sẽ phải đối diện những âm mưu lớn hơn, những cao thủ nguy hiểm hơn. Ta… sẽ không để điều gì xảy ra với cô, dù phải hy sinh cả mạng sống mình.”
Diệp Thanh Hàn nắm tay cậu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Ta sẽ ở bên cậu. Không sợ hãi, không lùi bước. Chúng ta cùng nhau, và sẽ vượt qua mọi giông bão.”
Trong ánh trăng huyền diệu, hai con người trẻ tuổi đứng trước thành phố, tay nắm tay nhau, trái tim hòa nhịp. Tình cảm vừa thổ lộ, vừa khắc sâu trong tâm trí, nhưng bí mật giang hồ vẫn còn che phủ phía trước: âm mưu chưa kết thúc, thanh kiếm cổ vẫn còn lời nguyền, và thử thách tiếp theo đang chờ họ.
Đêm tĩnh lặng, mặt trăng treo cao, ánh sáng bạc phủ khắp thành phố và núi rừng. Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn biết rằng bình yên là hiếm hoi, nhưng tình cảm và lòng dũng cảm sẽ dẫn họ bước tiếp giữa bão giang hồ, nơi thanh kiếm cổ không chỉ là vũ khí, mà còn là minh chứng cho trái tim kiên định và tình cảm sâu sắc.
Chương 9 kết thúc, mở ra những chương tiếp theo, nơi âm mưu giang hồ sẽ lộ diện, những cao thủ nguy hiểm xuất hiện, và thanh kiếm cổ vẫn là chìa khóa sức mạnh, lời nguyền, cùng thử thách cho trái tim hai nhân vật.